
?”
“Trước kia ta luôn đi theo gia đình nàng, lại ngu xuẩn đến mức không biết nàng thay đổi hình dạng. Cha nàng giận ta, ngăn cản ta tìm được nàng, nàng
cũng không chịu nhận ra ta.” Hề Hề muốn mở miệng nói lúc đó nàng bị cha
che giọng nói, lại bị hắn nhẹ nhàng đặt ngón tay lên đôi môi anh đào,
nghe hắn nỉ non: “Ta nghĩ, nhất định ta đã làm tổn thương nàng rất sâu
mới khiến nàng thà rằng gặp lại ta cũng chỉ coi như một người qua đường
xa lạ. Khi hôn mê, ta đã mơ rất nhiều, mơ thấy những ngày vui vẻ chúng
ta từng bên nhau, mơ thấy… những ngày đau đớn sau khi nàng ra đi. Ta còn nghe thấy nàng nói chuyện với cha nàng, cha hỏi nàng nếu cứu được ta
thì nàng có trở về bên ta không. Lúc đó nàng không trả lời. Vì vậy, ta
rất sợ.” Hắn dừng lại một chút, vén mái tóc ẩm ướt mồ hôi của nàng sang
một bên rồi nói tiếp.
“Trước kia ta đối xử với nàng như vậy, căn bản không đủ tư cách để cầu xin sự
tha thứ của nàng. Thế nhưng ta rất ích kỷ, ích kỷ muốn ở lại bên cạnh
nàng, muốn nhìn thấy nàng nhiều hơn, muốn nghe giọng nói của nàng nhiều
hơn. Vì vậy sự do dự của nàng lúc đó khiến ta cho rằng, rốt cuộc ta sẽ
mất đi cơ hội ở cạnh nàng. Ta… Ta không muốn rời khỏi nàng lần nữa, nên
ta quyết định tử chiến đến cùng, giả ngây giả dại, ta nghĩ nếu ta biến
thành một người không có khả năng sinh hoạt, theo tính cách của nàng,
nàng nhất định sẽ không bỏ lại ta.”
Hề Hề mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm.
“Hề Hề, ta lừa nàng, ta xin lỗi. Nhưng… lúc đó ta không nghĩ ra biện pháp
nào khác để ở lại bên cạnh nàng, trước khi nghĩ ra biện pháp khác ta đã
mở mắt và làm vậy.” Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, vẻ mặt đầy
áy náy và bất an. Nếu như… Nếu như nàng tức giận, không chịu tha thứ cho hắn, hắn sẽ bằng bất kỳ giá nào, mặt dày mày dạn quấn lấy nàng, quấn
đến khi nào nàng tha thứ hắn thì thôi. Dù sao không phải chưa từng làm.
“Vậy, A Ngạn, huynh không giận muội à?” Hề hề đột nhiên mở miệng hỏi, đôi mắt trong như thủy tinh tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
“Ta nỡ lòng nào giận nàng?” Hắn đau khổ cười, hắn nào có giận nàng, hắn chỉ giận mình.
“Nhưng mà… Nhưng mà, lúc kia huynh rất tức giận, nếu không sao lại giận đến
mức đuổi muội đi?” Khi Hề Hề nói ra những lời này vẫn bất giác ôm ngực.
Cảnh tượng tan nát cõi lòng như vậy đến giờ nhớ lại vẫn khiến nàng đau
đớn khó có thể kiềm chế. Trong nhiều ngày chia lìa nàng vẫn không rõ đây là vì sao.
“Hề Hề, không phải lỗi của nàng, là ta… quá hèn nhát. Đuổi nàng đi chỉ vì
ta muốn chạy trốn. Bởi vì đã yêu nàng nhưng không thể tin bản thân có
thể có được nàng. Luôn không nhịn được mà nghi kỵ nàng và Phỉ Mặc, có
phải ta rất hẹp hòi không?” Hắn vỗ về cổ nàng, ảo não than nhẹ, cuối
cùng cũng có thể cởi ra những khúc mắc này. Vừa nghĩ tới vì bản thân
lòng dạ hẹp hòi mà khiến hai người hiểu lầm, xa nhau lâu như vậy, hắn
không nhịn được mắng mình ngu như heo.
Hàng mi dài chớp mở, đôi mắt tím bình tĩnh nhìn hắn, chiếu vào sóng mắt nàng là hắn, vô cùng chân thật.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, trong mắt nàng chỉ có hắn, không thể chứa thêm người nào khác.
“Xin lỗi, giờ mới nói với nàng, ta yêu nàng, Hề Hề.” Hắn ôm lấy nàng, đôi
mắt sâu lắng nhìn chăm chú vào nàng. Độ ấm thâm tình nhiệt liệt như vậy
xuyên thấu qua cửa sổ tâm hồn nàng, đưa tất cả vào cơ thể nàng, dường
như nàng có thể nhìn thấy ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt trong lòng
hắn.
Những ngày dài lặp đi lặp lại hoặc trầm tư hoặc ngóng nhìn những đám mây lưu
chuyển, mang theo rất nhiều ánh mắt kiếm tìm, đều tan như mây khói, kể
cả những năm tháng từng như ngưng đọng hoàn toàn hóa thành hư vô, chỉ có tưởng niệm về nàng vĩnh viễn không biến mất. Nếu đã vậy, vì sao không
nói cho nàng?
Nàng ở ngay trong tim hắn.
“A Ngạn, trong lòng huynh có phải cũng rất khổ sở không?” Trong lòng Hề Hề chua xót. Nàng vốn chưa từng hận Độc Cô Ngạn, nay nghe hắn bộc lộ tâm
sự như vậy ngược lại giống như cảm nhận được tâm trạng luôn bị dày vò
của hắn, trong lòng chỉ có thương tiếc, nào có trách tội.
Chỉ cần một câu nói này, Độc Cô Ngạn đột nhiên hiểu, có những chuyện áy náy không cần thật sự nói thành lời, bởi vì nàng đã dùng tấm lòng để cảm
nhận được, hắn cũng từng chịu khổ trong cuộc tương tư này, hôm nay bọn
họ đã gặp nhau, nắm chặt hạnh phúc này đã đủ để những vết thương kia dần dần khép lại trong dòng đời dài đằng đẵng.
Hắn thỏa mãn ôm nàng vào lòng, dùng môi lẩm bẩm nói ra khát vọng sâu nhất: “Hề Hề, chúng ta mãi ở bên nhau, được không?”
“A Ngạn.” Chụt.
“A Ngạn. A Ngạn.” Chụt chụt.
“A Ngạn. A Ngạn. A Ngạn.” Chụt chụt chụt.
Hề Hề cảm thấy rất vui vẻ, mỗi một lần gọi hắn lại hôn hắn một cái thật
kêu, cái miệng vô cùng bận rộn, vừa muốn hôn hắn lại muốn vội vàng hỏi
hắn: “A Ngạn, ý của huynh là huynh bằng lòng làm tướng công của muội
rồi? Thật không? Thật vậy không?”
Tiếng nói ngọt ngào hỏi hắn.
“Những lời này nên là ta nói.” Độc Cô Ngạn bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên bị
cướp mất quyển chủ động của đàn ông: “Nàng có bằng lòng làm nương tử của ta không?”
Hề Hề gật đầu như băm tỏi.
Trong mắt không cách nào che giấu được