Teya Salat
Xin Lỗi Nhé Cút Rồi

Xin Lỗi Nhé Cút Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323984

Bình chọn: 10.00/10/398 lượt.

ra khép vào. Độc Cô Ngạn kéo tay của nàng xuống, nhẹ nhàng ngậm từng ngón tay. Hề Hề

nghe thấy hơi thở của hắn ngày càng dồn dập, không nhịn được hỏi ra nghi vấn chôn sâu trong lòng đã lâu: “A Ngạn, có phải huynh đói bụng không?

Đây là tay muội, không phải chân gà đâu!”

Đôi mắt to tròn cuối cùng cũng đối diện với đôi mắt có chút ngạc nhiên của

Độc Cô Ngạn, nàng thân thiện khẽ nhíu mày hơi suy tư, trong đôi mắt tím

trong vắt chứa đầy hình bóng hắn.

Dần dần, đôi mắt đen khóa trên mặt nàng ngày càng sâu lắng, nhìn nàng chằm

chằm không chịu lơi lỏng. Ánh mắt kia khiến nàng cảm thấy có chút lúng

túng.

“A Ngạn…” Nàng thì thầm muốn nói gì đó thì hắn đã tới gần, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng, khàn khàn nói: “Ta quả thật đói bụng, đều tại nàng làm hại.” Hại hắn tâm viên ý mãn, hại hắn… khó tự kiềm chế.

Vừa luyến tiếc rời khỏi vòng tay ấm áp của hắn, vừa đau lòng hắn chịu đói,

Hề Hề khó khăn quyết định: “Muội đi bảo mẹ làm đồ ăn ngon cho huynh.”

“… Không cần.” Độc Cô Ngạn cố chấp không chịu buông nàng ra, môi hai người lần nữa chạm vào nhau, khác là không chỉ hơi lướt qua như vừa rồi, hắn

không ngừng bao phủ, mút vào, xâm lược…

“A Ngạn…” Đã lâu không hôn, nàng có chút choáng váng, không thở nổi.

“Hề Hề…” Theo sự dừng lại của hắn, đôi môi mềm bị hôn đến đỏ bừng của Hề Hề cũng khẽ nhếch lên, và đợi… Chính nàng cũng không rõ mình đang đợi hắn

nói tiếp hay đợi một nụ hôn ngọt ngào triền miên khác.

“Ta muốn.” Hắn vuốt ve gương mặt trắng mịn của nàng, khát vọng đối với nàng đã tới đỉnh điểm, toàn thân đau đớn, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi. Lần

trước hắn mãnh liệt như vậy nhất định đã làm nàng đau… Nếu nàng sợ…

“Huynh muốn cái gì?” Hề Hề giơ tay lên yêu thương giúp hắn lau mồ hôi trên trán: “Trên trán huynh có rất nhiều mồ hôi!”

“Nàng!” Dường như hắn có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nói ra vô cùng kiên định.

“Muội? Vâng… Muốn thế nào?” Đôi mắt to ngây thơ của nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.

“Thế này…” Ngón tay thon dài của hắn trượt tới cổ nàng, cởi bộ quần áo đã

lơi lỏng của nàng ra, bờ môi nóng cháy tạo nên những cơn sóng mà chính

nàng cũng không quen thuộc, khiến nàng bất giác run rẩy.

Dưới sự vỗ về không quá thành thạo của hắn, Hề Hề phát ra những tiếng kêu

khe khẽ yêu kiều, đôi mắt mờ mịt sự khó hiểu về từng hành động của hắn

lúc này và không thể chống cự được nam nữ hoan ái, muốn trầm luân rồi

lại bất an.

“A Ngạn…” Âm thanh của hàng cũng giống như không chịu nổi sức nặng của hắn mà run run.

“Đừng sợ, ta ở đây.” Hắn và nàng dù đều không phải lần đầu tiên nhưng cũng

chỉ có một lần kinh nghiệm không quá vui vẻ, hắn có chút lo lắng nàng sẽ không chịu nổi, vì vậy rất kiên nhẫn chờ đợi tới tận bây giờ. Hắn không quá thành thạo, chỉ là theo sự quý trọng của hắn đối với nàng, hắn khẽ

hôn lên trán nàng, đồng thời vừa dịu dàng vừa kiên quyết giữ lấy nàng.

“Hề Hề…”

“A… A Ngạn…”

Một tiếng lại một tiếng, không tiếng nhạc đi kèm, chỉ cần âm thanh trầm

trầm cùng tiếng rên của nàng đã đan vào nhau thành một khúc tình ca du

dương.

Từ nay uyên ương chắp cánh, trọn đời không hối tiếc.

Giữa hè tại Xuyên Vân cốc tràn ngập ánh mắt trời và hương hoa. Không khí

ngọt ngào bị gió đưa vào phòng, Hề Hề không rõ mình đang mơ một giấc mơ

đẹp hay đang thật sự sà vào lòng người mình yêu.

“Có làm đau nàng không?” Âm thanh không rõ, rất xa, như sấm rền ngẫu nhiên

vang lên sau đám mây, rồi lại đặc biệt trầm lắng chỉ mình Độc Cô Ngạn

mới có. Một tay hắn vòng quanh thắt lưng nàng, khiến sau lưng nàng sát

vào lòng hắn, để cơ thể hai người càng thêm kề cận. Hắn đặt từng nụ hôm

lên sau cổ nàng, yêu thương hút đi những giọt mồ hôi của nàng.

“Không đau. A Ngạn, huynh…” Một A Ngạn dịu dàng lại chuyên chế như vậy nàng

chưa từng thấy từ sau khi gặp lại hắn. Thế nhưng hắn như vậy không phải

là người trước kia sao?

“Ta làm sao?” Giọng nói hắn mang theo sức hút kỳ lạ, giống như lười biếng, hoặc giống như thỏa mãn.

“Huynh khỏe rồi?” Cuối cùng sau khi bị ăn sạch sành sanh ngay cả cặn cũng

không thừa, Hề Hề chậm chạp phát hiện Độc Cô Ngạn nàng nhận thức ban đầu đã quay trở lại!… Ừm, hình như còn có chút không giống.

“Hề Hề, ta chưa từng ngốc.” Tuy nàng hỏi không đầu không đuôi nhưng Độc Cô

Ngạn vẫn biết nàng chỉ chuyện gì, trong lòng có chút căng thẳng lại

không muốn trốn tránh nữa. Hắn vốn không định trốn, trực tiếp bày ra

chân tướng trước mắt nàng, không ngờ nàng chậm chạp như vậy, đến giờ mới phát hiện có điều kỳ lạ…

“A Ngạn, muội muốn nhìn huynh.” Hề Hề yêu cầu, cắt đứt mạch suy tư của Độc Cô Ngạn.

Nàng muốn dùng hai mắt nhìn khi hắn nói chuyện, muốn thấy sự thật tiết lộ

qua đôi mắt hắn, hoặc muốn thấy cảm nhận chân chính của hắn qua từng câu nói. Ngôn ngữ… biết lừa người, chỉ có đôi mắt là không.

“Nhìn ta?” Hắn có chút nghi hoặc.

“Vâng.”

Độc Cô Ngạn khẽ dùng sức xoay thân hình mềm mại của nàng, để hai người đối

mặt như nàng mong muốn. Ánh mặt trời mùa hè xuyên qua ô cửa làm rạng rỡ

đôi mắt mang theo chua xót của hắn.

“A Ngạn, hiện giờ có thể nói cho muội biết không? Vì sao