
cảm người khác này không nhảy nhót ngoài giang hồ, chạy tới đây làm gì?
Yên lặng, yên lặng, không bùng nổ trong yên lặng, chỉ tiếp tục yên lặng… tiếp tục yên lặng.
Hề Hề bưng trà bánh tới, vừa bước vào cửa liền đối mặt với tình cảnh tỷ
thí sức chịu đựng cổ quái này. Nhưng nàng không hề cảm thấy bầu không
khí có gì khác thường, vui tươi hớn hở đặt điểm tâm và trà trong hộp lên bàn.
Sau đó, ngay trong căn phòng yên lặng mất tự nhiên, nàng im lặng bắt đầu
pha trà. Cái gọi là pha trà thật ra chỉ là bỏ một nắm lá trà vào chén,
sau đó đổ nước sôi, cũng không ai trông cậy nàng có thể có kỹ thuật pha
trà cao thâm cho lắm.
“Mặc ca ca, uống trà.” Sau khi hoàn thành công trình thủy lợi, nàng có chút
hiểu chuyện đưa chén trà đầu tiên cho Phỉ Mặc. Phỉ Mặc rạng rỡ nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm rồi thở ra: “Trà ngon.”
Hề Hề vui vẻ ra mặt, giống như hắn không khen trà mà đang khen nàng vậy:
“Ngon lắm đúng không? Muội trộm từ ngăn kéo ngầm đầu giường cha đấy, có
thứ gì tốt cha đều len lén giấu đi, rất keo kiệt! Hôm nay chúng ta uống
hết sạch đi.” Nói xong như thấy được vẻ mặt cha đau đớn ngửa mặt lên
trời gào thét, nàng đắc ý nhe răng nở nụ cười, lại nhất thời quên trông
nom cho người nào đó ở đây.
“Hi, ta cũng muốn.” Độc Cô Ngạn không cam lòng bị bỏ quên như vậy, kéo kéo tay áo nàng buồn bực mở miệng.
“Nào, A Ngạn, chúng ta cùng uống đi.” Hề Hề vội vàng rót cho hắn một chén,
ánh mắt trông chờ nhìn hắn nhã nhặn cầm chén nhấp một ngụm, lại vội hỏi: “A Ngạn, A Ngạn, thấy thế nào?”
Phỉ Mặc lẳng lặng nhìn một loạt động tác phẩm trà của hắn, nụ cười trên môi chưa từng biến mất.
Độc Cô Ngạn vô cùng nể mặt nở một nụ cười thật ta, liên thanh khen: “Trà Hi pha, ngon nhất.”
Gương mặt trắng như tuyết của Hề Hề chỉ kém phần nở hoa.
“Đồ ngốc thối, có phải con lại chạm vào đầu giường ta không?” Tiêu Tiếu
Sinh ở bên ngoài hổn hển kêu lên quang quác, Hề Hề thúc giục hai người
uống như đuổi vịt: “Uống nhanh, uống nhanh.”Giục xong còn tự uống một
chén lớn, liên tục ực ực uống hai chén, thấy Độc Cô Ngạn cũng học theo
uống ực ực, nàng mừng đến lông mi cong thành hình trăng non, vội vàng
nhét thêm một nắm lá trà vào trong ấm đựng nước sôi, đôi mắt tím sáng
lấp ánh chiếu ra tia sáng nghịch ngợm.
Phỉ Mặc vừa không nhanh không chậm uống trà vừa cười nhìn má lúm đồng tiền
trước giờ chưa từng gặp trên mặt Hề Hề. Vẻ dịu dàng nơi đáy mắt khiến
tên nào đó đang uống như trâu uống nước bực mình một trận, bất giác uống càng nhiều.
Vì vậy khi Tiêu Tiếu Sinh chạy vào liền thấy Hề Hề và Độc Cô Ngạn cầm chén uống ừng ực, như đang thi xem ai uống nhanh uống nhiều, thấy vậy hắn
đau lòng đến mức dựng đứng lông toàn thân. Phỉ Mặc ở bên chậm rãi nhấm
nháp tạo thành hình ảnh đối lập rõ ràng với hai người kia.
“Quả dưa thối, đồ con gái phá sản, cha con ngàn dặm xa xôi không ngại vất vả mệt nhọc trèo lên đỉnh núi mới hái được Mao Tiêm Vân Vụ cực phẩm, cho
Phỉ tiểu tử uống coi nhưng giá trị, hai các ngươi là phá hoại!” Tiêu
Tiếu Sinh tức đến tay run run, giọng nói cũng run run.
Hề Hề xoa cái bụng trong vo, vẻ mặt vô tội nói: “Cha, mẹ dạy con có gì tốt phải chia xẻ với bạn bè, con rất nghe lời mà.”
Tiếu Tiếu Sinh uất ức đến cực điểm, rốt cuộc vì sao hắn lại sinh ra một đứa
con gái ăn cây táo rào cây sung như vậy? Quay đầu nhào vào lòng Duy Âm
đang vào phòng, hắn oán giận nói: “Âm Âm nương tử, chúng ta vứt bỏ quả
dưa ngốc, tới thế giới của hai người đi!”
Hề Hề trợn đôi mắt to nói: “Mẹ không đời nào bỏ con đâu!”
Giống như xác nhận lời nói này của nàng, Duy Âm vẫy tay với nàng: “Hề Nhi lại đây.”
Hề Hề vui rạo rực nhảy tới, đắc ý làm một cái mặt quỷ với cha già quấn
người. Tiêu Tiếu Sinh khó thở, đang muốn vươn tay khiến Hề Hề ôn lại
cuộc sống heo con tươi đẹp đã bị Duy Âm nhẹ nhàng cản lại, kéo tay Hề Hề nói: “Cùng mẹ đi hái rau.”
Hề Hề vui vẻ đi theo, nàng rất thích giúp mẹ làm cơm, tuy chỉ nhặt rau, vo gạo nhưng khiến nàng cảm thấy rất thành công.
Độc Cô Ngạn đứng lên định đi cùng, Duy Âm quay đầu nói với hắn: “Ngươi ở lại.”
Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Tiếu Sinh một cái, để lại hai chữ cuối cùng:
“Chàng tiếp khách.” Rồi cùng Hề Hề tay trong tay ra khỏi phòng khách.
Hai người đồng loạt lưu luyến nhìn nữ nhân âu yếm của mình ra ngoài, khi
quay đầu lại vẻ mặt Tiêu Tiếu Sinh đã rất nghiêm túc, hắn hơi nhếch khóe môi, ánh mắt lợi hại lướt qua mặt Phỉ Mặc và Độc Cô Ngạn, ném lại mấy
chữ: “Giữa các ngươi nên có một kết thúc.”
Về mặt cá nhân hắn mà nói, hắn chờ ngày này đã lâu lắm rồi, moa ha ha ha ha ha.
P/s: Sự thật là, đọc quá nhiều điền văn, trạch đấu, cung đấu, nữ cường làm
bạn Sâu hơi bị khó tính với nữ chính. Mà nữ đã cường thì nam phải càng
cường, hoặc là dễ thương nhưng phúc hắc, ít nhất đủ mạnh mẽ để bảo vệ
mình và nữ chính. Aizzz. Khẩu vị ngày một điêu…
Ban đêm, không trăng không sao, gió lạnh vi vu.
Trên một sườn dốc của Xuyên Vân cốc, Phỉ Mặc và Độc Cô Ngạn đang đứng đối
mặt. Cách đó không xa là Tiêu Tiếu Sinh ngáp liên mồm, tóc bị gió đêm
thổi tung, từ xa nhìn lại rất giống một con quỷ.
Phỉ Mặc vẫn m