The Soda Pop
Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323770

Bình chọn: 10.00/10/377 lượt.

ng đồng ý rồi nên ba mới điện thoại. Sau đó ba đi công ty, ba đâu biết mẹ con lại…”

Tu Dĩnh lắc đầu, phẩy tay ra hiệu cho ông Tu đừng nói nữa, cô không có tâm trạng đâu mà nghe cả. Cô loạng choạng đứng dậy, muốn xông ra ngoài gọi xe, mới nhớ ra giỏ xách đã bị mẹ lấy đi, trên người không có lấy nửa xu. Lúc này thật sự cô hận mẹ đến cực điểm, cô biết cho dù cuối cùng có người mở cửa ra, cô cũng không có đồng nào, không đến được chỗ Tiểu Hùng. Nhưng lúc này có nên xin tiền ông Tu không? Bây giờ cô không xuống nước được.

Lúc bà Tu quay về đã là ba bốn giờ chiều, mặt mày rạng rỡ, tâm tình xem ra rất khá.

“Giỏ xách của con đâu?” Tu Dĩnh xông tới hỏi.

Lần này bà Tu khá thoải mái, không nói câu nào đã trả lại cho cô, nhìn cô hấp tấp chạy ra khỏi phòng, càng không ngăn cản, cứ như đổi thành người khác vậy.

Thấy Tu Dĩnh bỏ chạy, ông Tu hơi lo lắng cũng muốn chạy theo, lại thấy bà Tu không tỏ vẻ gì, còn ngồi đó uống nước. Ông thật chịu không nổi, hỏi bà “Bà xã, sao bà có thể đối xử với Dĩnh Dĩnh như thế?”

“Tôi làm sao?” Bà Tu ngẩng đầu, làm như không biết gì.

“Có phải bà tới chỗ Tiểu Hùng không?” Ông Tu không hỏi, chỉ thẳng ra vấn đề.

Bà Tu cũng không giấu, gật đầu thừa nhận “Đúng thế, tôi đến quân doanh rồi, sao nào?”

“Bà đi bộ đội tìm Tiểu Hùng? Có phải bảo nó chia tay Dĩnh Dĩnh không?” Ông Tu hỏi tiếp.

“Chẳng phải ông cũng muốn thế sao, đừng có nói với tôi là ông cũng thích Tiểu Hùng, muốn cho chúng nó bên nhau.” Bà Tu đốp lại.

Ông Tu vừa tức vừa giận, chỉ tay vào bà Tu, cuối cùng nói “Bà thật là, tôi không biết nên nói bà sao nữa. Không sai, lúc đầu tôi không đồng ý. Nhưng Dĩnh Dĩnh thích, chúng ta không thể chia cắt chúng nó như thế. Tuy thằng bé Tiểu Hùng này không có tiền đồ nhưng tính rất được…”

“Ông thôi đi. Tôi không đồng ý gả con gái cho một thằng không có gì cả, dựa vào đâu mà nó lừa gạt con gái chúng ta vất vả nuôi lớn? Nếu nó xuất sắc như Phương Thành, tôi còn nhận, không dè chỉ là hạ sĩ quan, bề ngoài cũng không xuất chúng, nhìn ngu ngu, loại đàn ông như thế sao xứng với con gái tôi? Ai mà biết có phải nó tiếp cận con tôi vì mục đích gì không.” Bà Tu kiên trì ý kiến của mình.

Ông Tu thật hết cách, song ông cũng không nói lại được bà. Cách làm của bà cũng không phải sai, đều vì yêu con, có lẽ là phương pháp không đúng, hoặc là hơi quá khích, có lẽ có thể tha thứ nhưng ông lo con sẽ không nghĩ thông.

“Tôi không cãi với bà nữa, tôi đi tìm Dĩnh Dĩnh, cầu trời đừng xảy ra chuyện gì.” Nói rồi ông chạy đi.

Lúc ra khỏi cửa khách sạn, vừa vặn thấy Tu Dĩnh ngồi trên một chiếc taxi, vì thế ông cũng chặn một chiếc lại bám theo. Đừng có xảy ra chuyện gì, ông rất lo vì hành động này của vợ mà con sẽ hận mẹ nó.

Tu Dĩnh chạy tới doanh trại thì đã sắp tới giờ cơm tối, còn một tiếng nữa họ sẽ ăn cơm nhưng cô bị chặn lại ngoài cổng.

“Đồng chí, xin xuất trình giấy tờ.” Lính gác rất vô tình, giải quyết theo công việc.

Trước giờ mỗi khi Tu Dĩnh ra vào đều do Tiểu Hùng dẫn đi, chưa từng bị tra xét thế này, lần này cô chạy tới một mình nên bị kiểm tra là đương nhiên.

Tu Dĩnh giao chứng minh nhưng lính canh vẫn không cho cô vào “Xin hỏi đồng chí tìm ai?”

“Tôi tìm trung đội trưởng trung đội hai của đại đội ba, Hùng Khải.” Tu Dĩnh nóng nảy, cô muốn gặp Hùng Khải ngay lập tức, gặp được anh rồi cô mới yên tâm.

“Xin lỗi, cô không thể vào trong, đây là quy định.” Lính gác lạnh lùng từ chối.

Tu Dĩnh nóng như lửa đốt nhưng nhìn lại cậu lính, đột nhiên nhớ ra người này hình như là chiến sĩ trong trung đội của Hùng Khải bèn hỏi dò “Anh có phải lính cấp dưới của Tiểu Hùng không?”

“Xin lỗi, tôi không thể trả lời vấn đề của cô.” Giọng nói lạnh tựa như băng.

“Anh là lính của Tiểu Hùng, tôi gặp qua anh rồi, lúc đó anh cũng đứng gác ở đây, còn chào tôi một tiếng chị dâu nữa. Anh cho tôi vào đi mà, tôi muốn gặp Tiểu Hùng.”

“Xin lỗi đồng chí, không có lệnh của cấp trên tôi không thể cho cô vào.”

Tu Dĩnh sốt cả ruột, thiếu điều van xin “Vậy anh gọi điện thoại cho cấp trên để Tiểu Hùng ra đây cũng được.”

Ngồi trên xe cô liên tục gọi điện thoại cho Hùng Khải nhưng mãi mà không có ai bắt máy, cô có gọi thế nào anh cũng không nghe. Cô cảm thấy sự việc hết sức nghiêm trọng, nghĩ lại hành vi bất thường của mẹ, cả việc bà đi đâu mấy tiếng đồng hồ, nhất định là đi doanh trại. Càng nghĩ càng nóng ruột, lại càng muốn gọi điện thoại nhưng không có ai nghe. Bây giờ đến cổng doanh trại lại không được vào, cô nóng nảy thật sự.

“Cho tôi vào được không? Tôi xin anh.” Nước mắt Tu Dĩnh chảy ra, lần này cô mới cảm thấy có lẽ cô sẽ mất đi Tiểu Hùng, cô có linh cảm, cảm giác chẳng lành, dày vò cô như thiêu đốt.

“Được rồi, tôi gọi điện thoại cho chị, hỏi xem trung đội trưởng có thể ra ngoài không.” Cuối cùng cậu lính canh cũng bị nước mắt Tu Dĩnh đánh động, quyết định giúp cô.

Tu Dĩnh rất cảm kích, anh lính này không đến mức cứng rắn, cuối cùng vẫn đồng ý giúp cô.

Gọi điện xong, cậu ta nói trung đội trưởng đang tập huấn, chờ huấn luyện xong sẽ ra, làm Tu Dĩnh yên tâm không ít. Đang huấn luyện nhất định không mang điện thoại theo được. Ch