The Soda Pop
Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323355

Bình chọn: 7.5.00/10/335 lượt.

rên kính chiếu hậu khẽ rung động, phát ra những

tiếng nhạc vui tai.

Khang Tử Huyền một tay đặt trên vô lăng, một tay khẽ động chiếc chuông gió pha lê ấy, khóe miệng bất giác nở nụ cười dịu nhẹ.

Trong miếng pha lê to nhất có lồng một tấm ảnh cưới của anh và Phương Lượng

Lượng. Lượng Lượng mặc bộ váy cưới trắng muốt, tinh tế, thậm chí còn đẹp hơn những gì mà anh đã tưởng tượng trước đó. Đôi mắt to tròn trong sáng biết nói ấy lúc này như thể đang nhìn về phía anh đầy hân hoan.

Khang Tử Huyền vẫn luôn quen với hình ảnh hung hăng, dữ dằn của Phương Lượng

Lượng, nhớ lại bộ dạng của cô vào ngày chụp ảnh cưới, rõ ràng là thẹn

thùng chết đi được nhưng vẫn cố tỏ ra thản nhiên vô sự, anh cuối cùng

bật cười thành tiếng.

Lúc này, trong lòng anh tràn ngập hình ảnh của tiểu hồ li giảo hoạt Phương Lượng Lượng đó.

Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngoài phân cục, Khang Tử Huyền mỉm cười, bước

đi thanh tao vào trong cục, đưa mắt tìm kiếm vợ yêu của mình.

Một chàng trai trước nay vẫn luôn thân thiết với Lượng Lượng nhìn thấy ông

xã sư tỷ lập tức tiến lại gần hỏi: “Khang ca, anh đến tìm sư tỷ sao?”

Khang Tử Huyền lịch sự gật đầu nói: “Ừm, anh đến đón cô ấy về.” Sau đó, anh

lại nhìn một lượt, vẫn chẳng thấy bóng dáng của cô đâu: “Cô ấy đâu rồi!”

Cậu thanh niên này nhiệt tình đáp lại: “Em đi hỏi giúp anh nhé, anh ngồi

đợi một chút!” Nói xong, cậu ấy liền quay người đi, thế nhưng mới được

vài bước lại đột nhiên quay lại, vỗ vào đầu rồi ảo não lên tiếng: “Thảm

rồi, em quên mất tiêu! Sư tỷ đã đi rồi, chị ấy đi cùng với chị Cát Phi.”

Khang Tử Huyền hết sức ảo não vì bản thân đã đến chậm một bước, vội vã đi ra ngoài cửa gọi điện thoại cho Phương Lượng Lượng.

Khi nghe thấy âm báo di động đã tắt máy, khuôn mặt của Khang Tử Huyền nhanh chóng sầm lại.

Người phụ nữ đáng chết này, còn dám tắt điện thoại nữa.

Khang Tử Huyền lại gọi sang số của Phi Ca, thấy đầu dây kia im lặng vài giây, sau đó là giọng nữ dịu dàng vang lên: “Số máy quý khách vừa gọi tạm

thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”

“Được lắm!” Khang Tử Huyền sầm mặt xuống quay lại xe, trong lòng thầm nghĩ xem tối

nay sẽ phải trừng phạt người phụ nữ đột nhiên chơi trò mất tích với anh

thế nào.

Chiếc xe còn chưa đi được bao xa, sắc trời dần dần trở

nên âm u, bầu trời giăng đầy mây đen, sấm sét giật đùng đoàng. Chỉ vài

phút sau, trời bắt đầu đổ mưa.

Ban đầu chỉ là những hạt mưa nhỏ

dày đặc, nhưng sau mấy tiếng sét rền vang, mưa lớn bắt đầu kéo tới, bắn

tung trên cửa kính ô tô, trắng ngợp cả đất trời.

Khang Tử Huyền

cho xe đi vòng qua mấy trung tâm thương mại mà hai người phụ nữ kia

thường tới, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả.

Cơn mưa càng

lúc càng dữ dội, trên đường bắt đầu ngập nước, người đi đường càng lúc

càng ít, hoặc là vội vã vào các trung tâm mua sắm tránh mưa, hoặc là vội vã lái xe về nhà.

Cơn mưa bão này không biết còn kéo dài bao

lâu nữa, Khang Tử Huyền lúc này lòng dạ nóng như lửa đốt, liên tục gọi

điện thoại liên tục nhưng mãi vẫn chẳng thể nào tìm được Phương Lượng

Lượng, càng lúc anh càng cảm thấy hoang mang.

Mưa to như thế

này, gần như chẳng thể nhìn được phía trước, ô tô nào cũng bật đèn báo

hiệu, trong lúc đất trời mịt mù trắng xóa thế này, việc đi tìm Lượng

Lượng đã khó lại càng khó hơn.

Nếu như cơn mưa này cứ kéo dài

mãi không ngừng, anh tin rằng người phụ nữ điên cuồng có tên Phương

Lượng Lượng ấy hoàn toàn có thể làm ra hành động điên rồ là đội mưa về

nhà.

Anh chỉ còn cách vừa quay xe về vừa cầu mong cho Phương Lượng Lượng đã về đến nhà trước rồi.

Chiếc xe chậm rãi lê mình trong mưa bão, khó khăn lắm mới về đến được khu

nhà, Khang Tử Huyền lập tức mở cửa xe xông thẳng lên tầng.

Mở cửa nhà ra, trong phòng tối đen như mực.

Anh cảm thấy thất vọng tràn về.

Đúng vào lúc anh đang định ra ngoài lần nữa, chiếc di động trong túi đột

nhiên vang lên, là một số điện thoại lạ, Khang Tử Huyền vội vã nhận điện thoại.

Đầu dây bên kia truyền đến rất nhiều tạp âm, nhưng chẳng có ai nói chuyện, chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng hơi thở nhẹ nhàng.

Khang Tử Huyền khẽ lên tiếng hỏi dò: “Lượng Lượng?”

Dường như nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm, sau đó là một giọng ấm ức truyền đến: “Ông xã…”

Khang Tử Huyền cầm di động đứng lặng người đi, Lượng Lượng sau khi kết hôn

vẫn không hề sửa được tính “hào sảng”, lúc nào cũng gọi anh là “họ Khang này”, “họ Khang kia”, nếu không thì trực tiếp gọi thẳng tên anh là

Khang Tử Huyền.

Đã lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cô dịu dàng gọi anh một tiếng “ông xã” bao giờ.

Trái tim anh thắt lại, vội vã lên tiếng hỏi: “Lượng Lượng, em đang ở đâu?”

“Em đang ở bệnh viện Nhân Dân, ngoài trời mưa to quá, anh mau tới đón em đi!”

Khang Tử Huyền cau mày nói: “Tại sao em lại ở bệnh viện?”

“Mọi chuyện dài dòng lắm, thôi anh cứ tới đón em nhanh lên!”

Khang Tử Huyền không nói tiếng nào, lập tức phi thẳng tới bệnh viện Nhân Dân.

Nhanh chóng chạy tới khu cấp cứu, từ phía xa, anh đã nhìn thấy Lượng Lượng.

Thân hình gầy guộc đang co lại trên ghế, toàn thân ướt đẫm, tóc tai rối bời vì nước