
n rỡ như vậy, cho tới bây giờ người khác nói cái gì, nàng đều đáp ứng, nàng rất ngoan. Nhưng bây giờ nàng ngồi dưới đất, tóc ngắn có chút xốc xếch, mắt sưng thành hột đào, trên mặt đầy nước mắt, ánh mắt có chút tan rã. Dương Ái Hoa trong lòng máy động, đây là con gái của bà a, một năm không thấy con gái, bà chưa từng chứng kiến nàng lớn lên, chưa từng nghĩ tới nàng vui vẻ hay không, may mắn, hạnh phúc không.
Cúi người xuống, quỳ một chân trên đất, Dương Ái Hoa ôm Đường Tiểu Mễ vào trong ngực, khẽ vuốt tóc của nàng, mắt, mũi ê ẩm, bà đã bỏ quên đứa con này, ôm vào trong ngực mới phát hiện nàng đúng là lớn rồi, Dương Ái Hoa nhớ lại đã ôm Tiểu Mễ như vậy dường như rất lâu rồi, khi đó Tiểu Mễ còn nhỏ, giống như cái đuôi nhỏ của bà, đi đâu cũng đi theo, quấn chặt bà. Sau khi bà bận rộn công việc ở trường học, liền đem nàng giao cho Đường Quốc Khánh, khi bà lấy lại tinh thần thì Tiểu Mễ đã không còn hôn bà nữa, bà nhớ vì chuyện này, bà đã bất bình thật lâu.
Hai mắt Đường Tiểu Mễ giống như vòi nước không van, nhào vào trong ngực Dương Ái Hoa: "Mẹ, mẹ. . . . . . Thật xin lỗi, con chỉ không muốn sống trong lừa dối lẫn nhau, mẹ, ông nội ra đi, con rất khổ sở, bây giờ con và Thụy Dương cũng xong rồi, con làm sao đây? Mẹ. . . . . . con không muốn chia tay với hắn, con không muốn, mẹ, con thích hắn, thích đến cả người đều đau. . . . . ."
Nàng ôm Dương Ái Hoa Khóc không thành tiếng, Đường Tiểu Mễ cảm giác mình giống như lúc còn nhỏ, chỉ có ở trong lòng mẹ, nàng mới cảm thấy an toàn, trong lòng khổ sở, uất ức đều nói ra, nàng không thể đè nén nữa.
Đường Quốc Khánh nhìn hai người phụ nữ ngồi dưới đất ôm nhau khóc, trong lòng có chút mềm yếu, một người là con gái của ông, một người đã từng là vợ ông, các nàng rất giống nhau, lúc khóc hay cười cũng rất đẹp mắt, làm cho lòng ông đau dữ dội.
Gần như theo bản năng, Đường Quốc Khánh cúi xuống, đem hai người ôm vào trong ngực, hai cái tay đồng thời vỗ nhẹ sau lưng của hai mẹ con, Dương Ái Hoa có chút kinh ngạc, con ngươi đầy sương mù nhìn ông một cái, rồi để cho ông ôm.
Biệt thự cũ, bọn họ đã từng chung một mái nhà, ba người ôm nhau thật chặt. Đường Quốc Khánh đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, hai người trong ngực trước đây là trách nhiệm của ông, ông muốn bảo vệ hai người, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng thế. Nói chính xác, lúc Triệu Tử Quân tới tìm Đường Tiểu Mễ, bà là mẹ của hắn, dáng dấp Phó Thụy Dương và Triệu Tử Quân rất giống, bờ môi mỏng, đặt trên mặt Triệu Tử Quân rất quyến rũ ưu nhã, đặt trên gương mặt hắn chính là bạc tình.
Triệu Tử Quân dịu dàng nhìn nàng, Đường Tiểu Mễ không dám nhìn thẳng, bà là mẹ của hắn, bọn họ có đôi mắt giống nhau, nhìn Triệu Tử Quân, nàng cảm thấy như Phó Thụy Dương đang nhìn nàng, trái tim vẫn đau.
Nắm tay Đường Tiểu Mễ ngồi trên ghế sa lon, Triệu Tử Quân vuốt vuốt mái tóc ngắn của nàng: "Đã lớn như thế rồi, cũng không chăm sóc mình cho tốt, gầy nhiều như vậy".
Đường Tiểu Mễ yên lặng cúi đầu, lời như vậy, Phó Thụy Dương cũng đã nói qua.
"Các con đã mấy ngày không về, những chuyện khốn kiếp kia của Thụy Dương, mẹ cũng mới vừa biết, Ông nội Phó và ba phó rất tức giận, Tiểu Mễ". Triệu Tử Quân khẽ xoa mu bàn tay Đường Tiểu Mễ, "Thụy Dương tuy là con mẹ nhưng lần này mẹ sẽ không bênh vực hắn".
"Mẹ Phó, thật xin lỗi, đã làm người lo lắng, hai ngày nữa, con sẽ nói rõ với Ông nội Phó, chuyện không liên quan đến Thụy Dương, hai người bọn con, lúc vừa mới bắt đầu đã sai lầm rồi". Đường Tiểu Mễ có chút áy náy, Triệu Tử Quân tìm đến nàng, làm cho nàng cảm thấy khó chịu, vô cùng băn khoăn.
"Tiểu Mễ, không phải mẹ Phó nói giúp hắn, hiểu con không ai bằng mẹ, hắn thật sự rất để ý đến con". Triệu Tử Quân nhìn vẻ mặt Đường Tiểu Mễ không thể che giấu được mệt mỏi, trong lòng thầm than hai đứa bé này là nghiệp chướng, lúc bà đi xem Thụy Dương, râu ria dài ra, đôi mắt quầng thâm, người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, nhưng làm sao lại đi tới bước đường này?
Đường Tiểu Mễ im lặng không lên tiếng, để ý hay không để ý thì thế nào? Tình cảm của bọn họ từ lúc mới bắt đầu đã không đơn thuần, ngày trước nàng nói, nàng và hắn đính hôn trước, rồi dắt tay, mới ôm nhau, hôn môi, rất khác biệt so với người khác.
Chuyện từ lúc mới bắt đầu phát triển đã không phù hợp, bây giờ có thể trách ai được? Có lẽ quá yêu, cho nên đối với hắn, nàng không hận nổi, chẳng qua nàng cảm thấy rất không còn hơi sức nữa, mệt mỏi, rất mệt mỏi.
"Mẹ Phó, con và Thụy Dương, có lẽ hắn có tình cảm với con, nhưng cũng là không bình thường, con chỉ muốn một tình cảm đơn thuần, làm cho người lớn lo lắng, thật sự rất áy náy, con và hắn đều không phải đứa trẻ nữa, sẽ xử lý tốt thôi".
Triệu Tử Quân cười khẽ: "Được, chuyện của các con, mẹ tin tưởng các con sẽ xử lý tốt, mẹ phó muốn nói cho con biết, nàng dâu Phó gia, chúng ta chỉ nhận một mình con".
Ai đang gõ cửa sổ nhà em, ai đang lướt nhẹ phím đàn,
Khoảng thời gian đó đã dần lãng quên trong trái tim anh.
Mưa âm thầm rơi qua cửa sổ, càng không ngừng gõ vào tim em.
Chỉ có thời gian lặng im, em hồi tưởng về quá khứ.