Pair of Vintage Old School Fru
Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325460

Bình chọn: 9.00/10/546 lượt.



Ai đang gõ cửa sổ nhà em, ai đang lướt nhẹ phím đàn,

Những vui buồn, dần dần quay trở về trong trí nhớ của em.

Tiếng hát ca sĩ Thái Cầm trong CD một lần nữa kể lể tâm sự: Ai đang gõ cửa sổ nhà em? ai đang lướt nhẹ phím đàn? Đường Tiểu Mễ ngồi ở ban công, trên chiếc ghế mây đã nhiều năm, thời tiết đã vào tháng sáu, Thành phố N thường có mưa, mưa bên ngoài dừng một chút, gió thổi rất lớn, thỉnh thoảng có giọt mưa bắn vào trên người, cầm trong tay một ly trà nóng, nhưng tay nàng vẫn không ấm lên được.

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, tiếng chuông dành riêng cho Phó Thụy Dương, Đường Tiểu Mễ trong lòng giật mình, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, màn hình chợt lóe sáng, hiện ra tên của hắn.

"Anh đang ở bên ngoài, mở cửa đi". Giọng nói quen thuộc của hắn, hơi khàn khàn.

Sau khi Đường Tiểu Mễ trả nhẫn cho hắn, chuyện thứ nhất chính là đổi khóa cửa, hắn không còn là người đàn ông có thể tùy ý đi vào nhà nàng.

Bên ngoài trời đổ cơn mưa phùn, Đường Tiểu Mễ mở cửa, hắn đứng ở cửa, dưới ánh đèn vàng, nàng vẫn có thể nhìn thấy tơ máu trong mắt của hắn, Gạo tìm được mùi quen thuộc, vui sướng chạy đến cắn xé ống quần Phó Thụy Dương.

Phó Thụy Dương khẽ mỉm cười, ôm Gạo lên, sờ sờ đầu, sau đó lẳng lặng nhìn Đường Tiểu Mễ. Mặt của nàng có chút tái nhợt, trong mắt vẫn lạnh lùng làm cho hắn lo sợ, theo bản năng hắn gọi tên nàng: "Tiểu Mễ".

Đường Tiểu Mễ rũ rèm mắt, vẫn không có ý tránh ra mời hắn vào nhà: "Có chuyện gì sao?"

Không thấy rõ vẻ mặt của nàng, Phó Thụy Dương cũng không sốt ruột, kéo cánh tay Đường Tiểu Mễ.

Đường Tiểu Mễ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, một chiếc vòng tay đã đeo vào trên cổ tay nàng. Vội rút tay về, bất đắc dĩ, vòng tay kia vừa vặn ôm chặt cổ tay của nàng, không biết vừa rồi đeo như thế nào, nàng cẩn thận nhìn thấy một vật nhỏ màu bạc mà Phó Thụy Dương cầm trong tay quơ quơ. Đường Tiểu Mễ cúi đầu nhìn chiếc vòng trên cổ tay, đúng là đinh ốc, từng đinh ốc làm thành một vòng, trong lòng cả kinh, đây là vòng tay đinh ốc chồng lên nhau, mỗi cái vòng tay như vậy, chỉ có thể lấy cái cùng đôi làm tua-vít để mở ra.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Đường Tiểu Mễ, Phó Thụy Dương nhìn nàng: "Ở đảo Bali, tại nông trại có một ông lão thiết kế ra vật này, ngày đó anh đã đi lấy nó". Phó Thụy Dương lần nữa kéo tay Đường Tiểu Mễ, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, đầu chôn ở bả vai của nàng, "Tiểu Mễ, đừng rời bỏ anh. . . . . ."



"Tiểu Mễ, đừng rời bỏ anh. . . . . ." Phó Thụy Dương đặt cằm ở cổ của nàng vuốt ve, trong miệng thở ra khí nóng làm cho nàng cảm thấy cả người tê dại, "Anh biết anh sai rồi. . . . . ."

"Thụy Dương. . . . . ." Đường Tiểu Mễ cảm giác mình giọng nói có chút khàn khàn, đôi môi giật giật, một câu cũng không nói ra được. Trên cổ tay truyền đến cảm giác lành lạnh, chiếc vòng tay dưới ánh đèn vàng lóe ánh sáng dìu dịu.

"Tiểu Mễ, thật xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa, đừng rời bỏ anh . . . . ." Phó Thụy Dương đầu lướt qua gương mặt Đường Tiểu Mễ, "Tiểu Mễ. . . . . . dù thế nào cũng đừng rời bỏ anh. . . ."

Đường Tiểu Mễ cảm thấy trong giọng nói kia hơi nghẹn ngào, trái tim của nàng chợt đau, cả người có chút run run, nàng rất hiểu Phó Thụy Dương là người như thế nào, thời tuổi trẻ hắn chính là đại thần mà nàng ngưỡng vọng, cái loại ngạo khí khó có thể thân cận, lúc hắn nhìn ai cũng lạnh lùng.

Một người tự phụ như vậy, sinh ra trong gia đình giàu có, đời này, đoán chừng hắn không cầu xin qua người nào nhưng bây giờ, hắn từng tiếng, từng tiếng khẩn cầu và mong đợi: "Đừng rời bỏ anh".

Để mặc cho Phó Thụy Dương ôm, trong lòng Đường Tiểu Mễ không nhịn được rung động, cũng lẳng lặng hưởng thụ yên tĩnh ngắn ngủi này.

Phó Thụy Dương nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Mễ. . . . . ."

Rất lâu, Đường Tiểu Mễ mới nhẹ giọng nói: "Thụy Dương, chỉ có lần này thôi".

Chỉ có lần này, để cho anh ôm em, bởi vì em cũng muốn học ôm anh trong ngực, cũng chỉ có lần này, chúng ta có thể thân mật, sau đó anh hãy đi con đường của anh.

Phó Thụy Dương thân hình hơi khựng lại, có chút cứng ngắc, từ từ buông Đường Tiểu Mễ ra, nhìn chòng chọc vào nàng, hai mắt màu nâu sẫm đã bộc lộ ra đè nén khổ sở nào đó. Đường Tiểu Mễ muốn đẩy hắn ra nhưng Phó Thụy Dương hung hăng siết nàng vào trong ngực hắn, hai người dán sát vào nhau.

"Có phải vì thằng nhóc Lâm Dương kia muốn ly hôn không?" Phó Thụy Dương giọng nói có chút hung tợn trên đỉnh đầu nàng truyền đến.

Nhất thời có chút sững sờ, Đường Tiểu Mễ thật không biết Lâm Dương muốn ly hôn, nhưng liên quan gì tới nàng? Lại dính dáng gì đến hắn? Nàng cũng không chất vấn chuyện Đỗ Thủy Tâm, tại sao hắn lấy Lâm Dương đổ lên đầu nàng? Đường Tiểu Mễ có chút tức giận.

"Phó Thụy Dương, anh không cần lấy người khác làm lấy cớ!" Đường Tiểu Mễ hung tợn trừng tròng mắt. Không biết có phải là ảo giác hay không, Đường Tiểu Mễ cảm giác mặt của hắn đỏ bừng.

"Dù sao cũng không cho phép em và thằng nhóc kia lui tới". Phó Thụy Dương cảm giác mình như đứa trẻ muốn ăn kẹo nhưng hắn không khống chế được muốn ăn giấm chua một chút, tiếp tục nói, "Còn c