
ướt chèm nhẹp.
Lục Yêu lạnh đến nỗi gương mặt đỏ bừng, run rẩy nói: "Ngươi còn có tư cách oán trách sao, là ai mỗi ngày đều ăn uống miễn phí? Bảo ngươi làm chút chuyện nhỏ đã nói nhiều như vậy."
Đối với người khác dĩ nhiên Lục Bái sẽ đỏ mặt tía tai tranh cãi đến khi đầu rơi máu chảy mới thôi, nhưng khi đối mặt với nha đầu Lục Yêu này hắn lại không biết phải làm thế nào―― ôi, ai bảo tài nấu nướng của nàng ta tốt như vậy chứ! Có một lần Lục Bái còn nằm mơ thấy hắn lấy Lục Yêu về nhà làm dâu, ngày ngày ăn thức ăn nàng ta làm, đời người như vậy rõ là. . . . . .
"Gâu gâu. . . . . ." Một tiếng sủa phá vỡ sự yên tĩnh trên núi.
Lục Bái và Lục Yêu liếc mắt nhìn nhau, cái rương bọn họ mua về đã bị thủng một lỗ, bên trong còn có một con chó to lớn mạnh mẽ đang không hài lòng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Lục Yêu bị sợ đến nỗi thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, Lục Bái nhân cơ hội vươn tay ra. Vì vậy cơ thể mềm mại của Lục Yêu hoàn toàn rơi vào trong khuỷu tay của hắn, mùi thơm tươi mát thuộc về nữ nhi khiến đại não hắn sao nhãng một lúc lâu, chính hắn không tự chủ được cúi đầu, lúc tính toán làm cái gì, bỗng nhiên có tiếng nói vang lên.
"A, tỷ phu nói các ngươi sắp tới, đúng là vậy." Một người mang mũ lông, tiểu thiếu gia mặc áo bông nhảy nhót từ trên núi chạy xuống, thấy con chó lớn không nhịn được giơ tay chào hỏi: "Lần đầu tiên gặp mặt, ta tên là Tiêu Vân tĩnh, còn ngươi, tên gì?"
Lục Bái gãi đầu, trái tim thầm hận: tiểu tử này chuyên phá hoại việc tốt của người khác!
Vào phòng nhỏ, Tĩnh nhi rón rén lôi kéo con chó lớn đi vào, lúc nãy bọn họ đã tranh thủ bồi dưỡng tình cảm trên đường cho nên giờ này đã rất quen thuộc. Cũng kỳ quái, Lục Bái bọn họ dẫn theo con chó lớn một đường đều chưa từng thu phục được nó, mà Tĩnh nhi chỉ đi cùng nó mấy phút ngắn ngủn là có thể khiến con chó gần lớn bằng nó cúi đầu xưng huynh đệ.
Trong nhà thật là ấm áp, có Tần Kha phát minh bình nước nóng, còn có đủ loại công cụ sưởi ấm không bốc khói.Trên giường ấm áp có một người phụ nữ thân người gầy gò đang nằm nghiêng, bụng nàng đã từ từ nhô lên.
Tĩnh nhi đang muốn hù dọa nàng, kết quả còn chưa đi hai bước cả người đã bị xách lên, đồng thời bị ném tùy ý tới ngoài phòng, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, đau muốn chết! Tĩnh nhi đau khổ, buồn bã nói: "Tỷ phu, huynh có thể không cần giống âm hồn không tan như vậy được không!"
Tần Kha nằm ở trên ghế đệm, khẽ mỉm cười: "Lần sau đệ cột chặt tay chân đi vào, huynh bảo đảm sẽ không như âm hồn không tan."
Tĩnh nhi nhìn trời: tuyệt đối là gạt người, huynh chính là bắt lấy cơ hội ức hiếp đệ đệ đáng thương.
Con chó lớn buông tay Tĩnh nhi ra, cọ cọ chạy về phía Tần Kha, thân mật liếm láp lòng bàn tay hắn, còn ngồi xổm xuống giống như tìm được chủ nhân .
Mạnh Chu vốn ngủ không sâu, ngay từ lúc Tĩnh nhi len lén vào cửa thì đã tỉnh rồi, nghe hai người đàn ông một lớn một nhỏ nói chuyện, nàng nhịn không được, xoay người lại. Lại thấy một con động vật to lớn như tuyết cọ ở bên cạnh Tần Kha, không khỏi giật mình: "Đây là. . . . . . Chó ngao Tây Tạng?" Nàng nhìn chằm chằm Tần Kha, gằn từng chữ: "Không phải chàng tưởng thật chứ?"
Gai trên người Tĩnh nhi lập tức nổi lên, nó giật nảy mình hỏi lại: "Tỷ tỷ, tỷ lại nghĩ ra cách chỉnh người gì vậy?" Kể từ sau khi tới nơi này, trong đầu tỷ tỷ liền bắt đầu chứa đầy mưu kế khôn ngoan xảo quyệt, chỉnh người không mỏi mệt. Đầu tiên khai đao với người ở đây, sau đó thì không ngừng hoàn thiện biện pháp đối phó với những người tới thăm hỏi.
Có điều ghê tởm nhất chính là, biện pháp đều là do tỷ tỷ nghĩ ra, nhưng cuối cùng người thực hiện đều là tỷ phu. Tên khốn kia. . . . . . Tĩnh nhi nghĩ đến liền một bụng khổ tâm. Phụ hoàng, tại sao người lại giao con cho hai người không đáng tin này nuôi dưỡng cơ chứ?
Tần Kha nhíu mày, ý bảo chó ngao Tây Tạng ngồi xổm tại chỗ, sau đó mình ngồi ở mép giường, đỡ Mạnh Chu dậy, ôm nàng vào trong lòng mình, cười: "Nàng không phải đã nói rằng lần sau người nào đến thì trực tiếp ‘ đóng cửa, thả chó ’ sao? Chó ngao Tây Tạng là chó thần ở Đông Phương, thuộc lại hung mãnh nhất, hay là nương tử còn có đề cử tốt hơn?"
Mạnh Chu nhìn con chó ngao Tây Tạng cường tráng khoẻ mạnh, có lẽ còn lớn hơn cả Tĩnh nhi không khỏi cảm thán: tướng công, thật ra thì chàng mới là người phúc hắc nhất, thiếp so với chàng còn kém xa. . . . . .
Có điều. . . . . .Mạnh Chu ngẩng đầu lên: "Thiếp nhớ trong tư liệu ghi chép, chó ngao Tây Tạng không dễ dàng thuần dưỡng, nhưng mà nhìn con này thế nào lại, ừ, tương đối ngoan ngoãn?"
Tần Kha chống cằm trên đỉnh đầu của nàng, hầu kết bỗng nhúc nhích một cái, tiếng cười nhất thời phát ra khỏi miệng: "Có lẽ bởi vì kiếp trước ta đã cứu mạng của nó."
Lời này nghe vào trong tai người khác tuyệt đối là bị xem là nói đùa, nhưng Mạnh Chu lại khác, nàng. . . . . . Tin!
Thật ra thì kiếp trước bọn họ vẫn có không ít thứ tốt có thể dung được, mặc dù kết cục và quá trình bị bức bách gian khổ.
Lục Bái chạy vào, đột nhiên sau đó con chó ngao Tây Tạng ngồi xổm trên mặt đất lại bắt đầu điên cuồng sủa lớn, Lục Bái bị doạ sợ đến nỗi khô