
hoàn hảo. Khuôn mặt lạnh lùng, đối diện với
vẻ nhiệt tình của nhân viên cửa hàng, cô ta chỉ hơi gật đầu.
Cố Tịch thu ánh mắt lại, từ thái độ của nhân viên thì thấy, cô gái này chắc là khách VIP ở đây, đón tiếp rõ ràng khác hẳn.
Cố Tịch so sánh hai cái áo với nhau, thực khó chọn nên quyết định mua hết. Cô tiểu thư Y Liên kia từ từ đến cạnh Cố Tịch, ngón tay nhẹ nhàng chọn
vài cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái áo sọc đứng của cô. Cố Tịch và cô ta nhìn nhau, chỉ có thể thấy cặp kính râm to đùng, nhìn gần thì đôi môi cô ta rất gợi cảm, son cũng là màu đỏ đậm cá tính.
Khóe môi
cô ta nhướng lên, “Cái này đẹp”. Cố Tịch hơi bất ngờ nhưng cũng lịch sự
cười và gật đầu. Cố Tịch nói với cô nhân viên, “Mỗi cái lấy số bốn mươi
hai”. Cô nhân viên mỉm cười nhận lấy áo rồi đi nhanh. Cô nàng Y Liên
đứng cạnh cũng ra hiệu cho cô nhân viên theo sau, chỉ vào áo sơ mi sọc
đứng, “Cái này, số bốn mươi hai”. Cô nhân viên vội vàng gật đầu rồi đi
lấy.
Cố Tịch mỉm cười đặt áo trở lại, đến khu vực cà vạt định mua thêm cho anh một cái phối với áo sơ mi. Cô chọn được một cái, đang định đi thì phát hiện ra cô nàng Y Liên kia không biết đã đứng cạnh mình từ
bao giờ. Cô ta nhìn cà vạt trong tay Cố Tịch, khóe môi khẽ nhếch lên,
“Nếu phối với cái áo kia thì cái này hợp hơn”, vừa nói vừa lấy một cái
và vạt màu lạnh sọc nghiêng đưa cho Cố Tịch. Cô nhân viên cũng phụ họa,
“Đúng, cái này hợp hơn”. Cố Tịch nhìn hai người, vẫn mỉm cười và nhận
lấy, “Cảm ơn”. Cô nàng Y Liên này chắc hẳn thường xuyên “góp ý” với
người khác.
Lát sau nhân viên mang đồ tới, xin lỗi Cố Tịch rằng
áo sơ mi sọc đứng số bốn mươi hai trong cửa hàng chỉ còn một cái, nếu cô chịu đợi thì họ có thể gọi mang hàng tới. Cố Tịch nhìn cô nhân viên kia đưa chiếc áo duy nhất cho Y Liên thì cười thầm trong bụng, đó chính là
đặc quyền ưu tiên của khách VIP chăng?
Cố Tịch nhận lái cái áo sơ mi màu xanh nhạt, mỉm cười, “Không cần đâu, tôi mua cái này, gói lại
giúp tôi”. Vừa nói vừa ra quầy thu ngân.
Phía sau vẳng đến giọng
nói thong thả của Y Liên, “Cái áo này là cô kia chọn trước, lẽ ra phải
của cô ấy”. Cố Tịch từ từ quay lại, nhìn Y Liên đang bước đến, có vẻ
nghi ngại. Cô nàng Y Liên nở nụ cười cực kỳ hòa nhã, “Rất vui vì chúng
ta có mắt nhìn giống nhau”, vừa nói vừa đưa cái áo cho cô. Cố Tịch cũng
không từ chối, nhận lấy và nói khẽ, “Cảm ơn cô đã nhường”. Y Liên quay
lại nói với cô bán hàng, “Cái của tôi mang thẳng tới nhà”. Cô nhân viên
vội vâng dạ. Cô ta lại quay sang gật đầu với Cố Tịch, “Hẹn gặp lại”.
“Hẹn gặp lại”, Cố Tịch nhìn Y Liên uyển chuyển rời đi trong những cái
cúi chào nhiệt tình của các cô nhân viên.
Tính tiền xong, Cố Tịch xách đồ đến cửa hàng kế bên tìm Phương Phi. Cố Tịch kể lại chuyện ban
nãy, khiến Phương Phi cảm thấy rất tò mò. Cô nàng ấy sao kiêu kỳ thế,
cũng chỉ là khách VIP, có cần vậy không? Cố Tịch cười, cô Y Liên này tuy trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra rất hòa nhã. Nghĩ tới chuyện cô ta chủ động nhường áo cho mình, cô có ấn tượng rất tốt.
Hai người
tiếp tục đi dạo cửa hàng mỹ phẩm, thời trang, mua ít đồ cho mình rồi lại mua vài thứ đặc sản cho các đồng nghiệp, sau đó về khách sạn. Buổi tối
cả hai lên máy bay trở lại W.
Vi Đào tới sân bay đón hai người,
nhân lúc Phương Phi đi vệ sinh, anh kéo cô ấn vào tường, cuống cuồng tìm một nụ hôn. Cố Tịch vừa thẹn vừa sợ, bên tai là tiếng xì xầm to nhỏ của bao nhiêu hành khách, anh… quên mất lời dì dặn rồi? Nhưng đầu lưỡi nóng bỏng của anh đã lướt qua, đến khi miệng cô tràn ngập mùi thuốc lá, ôi…
cô sắp say trong vị chát đắng đó rồi. Cô không hề ghét sự ngang ngược
này của anh, thậm chí còn có chút sung sướng, thầm mừng rỡ, hai tay dần
dần khép lại sau gáy anh, ôm chặt.
Khụ khụ, Phương Phi lườm đôi
tình nhân đang cuồng nhiệt đó, phải chú ý nơi công cộng chứ. Cố Tịch đỏ
mặt đẩy anh ra, anh lại trong lúc rời khuôn mặt cô mà nhanh chóng hôn
nhanh vào tai cô. Cô run lên như bị điện giật, toàn thân đỏ bừng. Thực
ra, từ góc của Phương Phi thì không nhìn thấy động tác đó của Vi Đào,
nhưng Cố Tịch lại vô cùng xấu hổ.
Vi Đào lái xe đưa hai người rời khỏi sân bay. Trên đường đi, điện thoại anh đổ chuông, anh bật tai nghe bluetooth, là mẹ gọi.
Vi Đào nghe mẹ vui vẻ nói vấn đề của công ty đã được giải quyết. Anh vừa
mừng cho mẹ, vừa hỏi, “Giải quyết thế nào ạ?”. Mẹ bảo đã tìm được người, quả nhiên làm việc với Chính phủ vẫn phải có người quen, còn hỏi anh
bao giờ rảnh rỗi về nhà một chuyến, có việc cần anh. Vi Đào nghĩ ngợi,
mẹ không chịu nói chuyện gì mà chỉ bảo anh về. Anh đành nhận lời, cuối
tuần sẽ gắng thu xếp.
Thấy anh cúp máy, Cố Tịch cười hỏi, “Cuối
tuần anh về hả? Biết sớm thế thì em đã ở lại thêm hai ngày”. Vi Đào nắm
tay cô, “Nhà có chút chuyện”. “Vẫn ổn chứ anh?”. Lúc nãy nghe giọng Vi
Đào, hình như nhà anh có chút rắc rối. “Đã giải quyết rồi, đừng lo.” Vi
Đào không nói nhiều, cô cũng không định hỏi tiếp. Bây giờ cô chỉ muốn
thoải mái ngủ một giấc, hai hôm nay căng thẳng quá, cô ngủ không ngon. Vi Đào dặn Cố Tịch tự lo cho bản thân rồi nhân lúc cuối t