
Văn một lần nữa
hắc tuyến.
- Tên ngươi không đổi,
giọng nói không đổi dù ngươi có nhất quyết phủ nhận thì chuyện ngươi là nữ nhi
của chúng ta tuyệt không thể thay đổi. – Mộc tể tướng nói rõ ràng. – Văn nhi,
ngươi đừng có suy nghĩ lung tung nữa. – nếu nàng cứ như vậy không nhớ được mọi
chuyện trước kia biết đâu lại tốt hơn.
- Tể tướng đại nhân, tên
của ta vẫn như vậy, giọng nói vẫn như vậy nhưng ta thật sự không phải là con
của các ngươi mà.
Nàng hãy còn đang khổ não
không biết nên nói sao cho họ hiểu thì nghe được một thanh âm:
- Nhạc phụ đại nhân! –
một nam tử đi vào, ngữ khó không lộ vẻ gì tôn kính thậm chí là có chút lạnh
lùng trêu tức.
Mục Tiểu Văn nghi hoặc
quay đầu lại thì lập tức bị lóa mắt.
Người này giống như một
thiếu niên từ trong tranh bước ra dáng vẻ đắc ý, da tay nhìn qua so với nàng
còn mềm mại hơn nhiều, lông mi tựa hồ so với búp bê Barbie hình như cong dài
hơn.. đúng là một người rất đẹp. Nàng nhìn hắn có chút ngây dại.
Thế mà mỹ nam kia tựa hồ
lơ đảng đảo qua nàng liếc mắt một cái, Mục Tiểu Văn ngẩn ra. Ánh mắt này… thực
lạnh lùng. Trong ánh mắt lạnh băng đó mang theo một điểm phức tạp, không phải
trong tiểu thuyết thường miêu tả kiểu này là do yêu mà sinh ra, là phẫn hận là
chán ghét thậm chí chán ghét tới mức không có lấy một tia đồng tình.. giống như
là khinh thường vậy.. Tại sao lại dùng ánh mắt này mà nhìn mình? Không lẽ mình
đã làm sai chuyện gì sao?
Mục Tiểu Văn hướng hắn
mỉm cười hy vọng có thể hòa hoãn một chút mối quan hệ này. Vậy mà thiếu niên
đắc ý kia dứt khoát chán ghét rời đi hai tròng mắt không thèm nhìn nàng, tụa hồ
chỉ cần nhìn một chút sẽ làm bẩn mắt..
Ánh mắt này… dễ làm cho
người ta bị tổn thương a…
Khoan đã, nhạc phụ đại
nhân? Ta là nữ nhi của tể tướng, hắn gọi tể tướng là nhạc phụ.. vậy ta đây
không phải là .. vợ hắn sao? Nói thế, ta là phi tử của nhị hoàng tử.. vậy thì
hắn chính là nhị hoàng tử? Hèn gì trông đắc ý vậy, hắn lại là chồng mình, thực
không tệ nha..
Mục Tiểu Văn đột nhiên
mừng thầm nhưng lập tức tỉnh táo trở lại, không đúng a, ta không phải là vợ của
hắn mà Mộc Tiểu Văn mất tích kia mới đúng.
- Bái kiến điện hạ. Làm
kinh động đến người rồi! – Mộc tể tướng thi lễ.
Mục Tiểu Văn cười khúc
khích mà khuất thân. Thân thủ không đánh mà khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, cười
đến ngọt lịm như không có vấn đề gì. Nhưng sắc mặt của nhị hoàng tử dường như
lạnh hơn khiến nàng có chút
xấu hổ..
Người gì mà kỳ quặc…Nàng
ngượng ngùng mà lui xuống, không tự chủ được mà nghĩ muốn hướng trốn sau lưng
tể tướng phụ thân. Trực giác mách bảo nàng rằng không có nơi nào ấm áp hơn là
bờ ngực của phụ thân.
Mà nhị hoàng tử này, vẻ
mặt như không có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ vTiểu Văn tự sát mà hắn muốn tới làm một trận ầm ĩ ư? Hay là hắn
quá yêu Mộc Tiểu Văn cho nên mới tức giận nàng không biết yêu quý bản thân mình
để tới nỗi rơi xuống vách
núi?
Mộc tể tướng thấy Mục
Tiểu Văn tiến lại gần mình trong lòng không khỏi trỗi lên một cỗ nhu tình, ông
thở dài một tiếng, vừa định thay lời nữ nhi nói thì Lý Vân Thượng đã mở miệng
rồi.
- Nhạc phụ đại nhân không
nên nói thế. Văn nương nương thân phận tôn quý, tiểu tế sao dám chậm trễ. – mỹ
nam tử trước mặt dùng ngữ khí lạnh nhạt mà nói, ngôn từ cung kính kia làm cho
người ta phát lạnh.
Mục Tiểu Văn khó hiểu
đứng yên một chỗ không biết nên phản ứng thế nào. Dực nhi đứng bên cạnh dìu đỡ
nàng, sợ nàng còn yếu nhược mà ngã sấp xuống.
- Điện hạ, tiểu thư..
nàng.. nàng không nhớ rõ những chuyện trước kia nữa.. – như lấy hết dũng khí,
Dục nhi đột nhiên lên tiếng, giọng nói có điểm run run sợ hãi. Từ nhỏ nàng đã
chăm sóc Mộc Tiểu Văn nên gọi quen là tiểu thư, dù Mộc Tiểu Văn đã được gả vào
trong phủ nhị hoàng tử nhưng nàng vẫn không đổi được cách gọi.
Lý Vân Thượng vốn đối với
nữ tử rất ôn nhu bởi vậy dù là một nha hoàn thân phận thấp nhỏ có mở miệng trước
mặt thì hắn cũng không có tức giận. Hắn chỉ thản nhiên nhìn qua nàng và nói:
- Thật sao? Chỉ là không
biết Văn nương nương đây là lần thứ mấy nói quên chuyện trước kia? – trong
giọng nói hàm chứa nồng đậm sự không kiên nhẫn cùng hèn mọn.
Mục Tiểu Văn nghe hắn cứ
xưng hô một câu lại một câu “Văn nương nương”, ánh mắt, ngữ khí lại như vậy nên
lấy làm kỳ quái. Đây là thái độ của một người trượng phu đối với thê tử của
mình sao?
- Văn nương nương bình an
nên nhạc phụ đại nhân cũng được yên tâm rồi. Nghe quản gia nói, Văn nương nương
do không cẩn thận nên rơi xuống vách núi, bổn vương cũng hy vọng là như thế.
Nếu như nương nương vốn là luẩn quẩn trong lòng hoặc là muốn lấy cái chết để
trừng phạt bổn vương thì.. nương nương, xin cứ tự nhiên. – Lý Vân Thượng nói rồi
quay sang gật đầu với Mộc tể tướng và Vương Uyển Ngữ. – Tiểu tế còn có việc nên
xin cáo từ. Nhị vị đi bảo trọng, thứ cho không tiễn xa được.
Tựa hồ thời gian đã quá
dài, sớm không còn kiên nhẫn, Lý Vân Thượng đứng dậy đi ra ngoài, thậm chí
không bận tâm có lễ tiết với tể tướng. Hắn đi lướt qua Mục Tiểu Văn với vẻ mặt
căm ghét, điều này khiến cho người t