
hong chính là Khinh Phong, Thanh Y chính là
Thanh Y, làm sao có thể liên quan tới ta được chứ. Vừa rồi ta chỉ là đùa ngươi
một chút thôi. Ngươi đi đi! – cái gì mà âm mưu, cái gì mà toan tính, đương
nhiên là không thể có mối liên quan gì với nàng rồi.
Thanh y ngạc nhiên. Nếu Mục Tiểu Văn không nhìn lầm
thì thậm chí gân xanh của hắn đang nổi lên. Nếu như không kịp giải thích câu
nói kia chỉ là đùa thì đã làm cho hắn… tức giận không?
Mục Tiểu Văn len lén lè lưỡi. Nháy mắt, Thanh Y đã
xoay người nhanh chóng rời đi.
Phương Mặc từ chỗ khuất đi tới, tự tiếu phi tiếu:
- Ngươi thật sự không muốn biết sao?
- Đương nhiên.
Cứ tưởng Phương Mặc sẽ cố ý nói thêm câu gì đó chọc
vào nhưng hắn chỉ làm vẻ mặt “đã hiểu”, gật gật đầu cho có lệ rồi nhân tiện cầm
lấy tay Mục Tiểu Văn.
Mục Tiểu Văn không có né tránh nữa. Thành thật mà nói
thì mỗi khi ở bên cạnh Phương Mặc nàng thấy rất thoải mái. Vậy thì cứ coi hắn
là một người bạn thân tốt bụng đi.
Hai người nhìn nhau cười hì hì rồi rời đi. Thanh Y từ
chỗ tối đi ra, liếc mắt nhìn theo bóng hai người kia một lát sau đó bước
đi.———-
Tại một nơi khác..
Một nữ tử tướng mạo ôn nhu đang nơm nớp lo sợ quỳ gối
trước mặt một gã tử y. (mặc áo màu tím)
- Vương gia,nô tỳ không dám nữa, tha cho nô tỳ lần này
đi. – nữ tử không ngừng dập đầu, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt.
- Ồ!? – nam tử mặc áo tím lấy tay mân mê chơi đùa với
thanh đao, giống như không bị ảnh hưởng gì vì những lời cầu xin kia, thuận
miệng nói. – Không dám nữa? Nhưng thật không biết có tin được không. Nếu tất cả
nha hoàn bên cạnh bổn vương đều như ngươi, bán đứng bổn vương rồi lại nói một
tiếng là không dám nữa.. thì bổn vương phải làm sao đây? Khi đó, bổn vương đáng
chết không có chỗ chôn rồi.
Tựa hồ tâm tư nam tử không có để ở đây mà đang phiêu
du tại nơi nào đó, vẻ mặt thản nhiên, dung mạo xinh đẹp, ánh mắt trong suốt.
Song nữ tử kia thì toàn thân lạnh run, hoảng sợ mà ra sức dập đầu.
- Khinh Phong vương gia tha mạng, Khinh Phong vương
gia tha mạng.
Khinh Phong đứng lên, ngồi xổm xuống đối diện với nữ
tử và nở một nụ cười vui vẻ:
- Tử Ngôn có nói qua với ngươi chưa nhỉ? Bổn vương
hành tẩu giang hồ lấy tục danh là Khinh Phong nhưng khi là vương gia thì không
phải gọi Khinh Phong. Nữ tử ngươi thật si tình, Tử Ngôn chưa nói gì, bổn vương
cũng chưa có nói gì; ngươi cái gì cũng không biết thế mà dám chết thay Tử Ngôn?
Thật đáng tiếc, a.. thật đáng tiếc. Nữ sát thủ nổi danh giang hồ lại hương tiêu
ngọc vẫn tại nơi này.. Trước khi chết, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói sao?
Sau khi nghe xong lời này, nữ tử không còn tỏ thái độ
cầu xin nữa, ngược lại, lạnh lùng đứng lên:
- Nếu vương gia đã biết tất cả thì mời vương gia động
thủ đi. Thị Hồng vì Tử Ngôn có chết cũng không hối tiếc.
- Hảo, một người dám vì Tử Ngôn chết không hối tiếc.
Thị Hồng, chắc ngươi cũng biết thận phận thật sự của Tử Ngôn chứ? – Khinh Phong
mỉm cười.
- Tử Ngôn chỉ là một thư sinh bình thường, vì vô tình
đắc tội với Vương gia cho nên cả nhà bị giết. Nếu không phải Thị Hồng chạy tới
kịp thời thì chỉ sợ Tử Ngôn cũng đã xuống hoàng tuyền rồi. Vương gia, người bạo
tàn ngang ngược, nhất định sẽ không có được kết cục tốt đẹp. – nói xong lời
cuối cùng, Thị Hồng nghiến răng nghiến lợi.
Khinh Phong nghe xong, nụ cười càng ngày càng tươi
sáng.. rồi đột ngột tắt lịm. Hắn nhẹ giọng nói:
- Thị Hồng, ngươi cũng biết bổn vương tên là Tử Khinh
chứ?
Thị Hồng lạnh lùngKhinh Phong, trong ánh mặt hiện lên
một tia nghi hoặc.
Khinh Phong không hề để lọt vẻ mặt biến hóa của nàng
khỏi tầm mắt, tiếp tục nói:
- Tử Ngôn vốn là đệ đệ của bổn vương!
Đôi mắt Thị Hồng càng ngày càng nồng đậm nghi hoặc.
Khinh Phong lại ngồi xuống, giống như đang tâm sự chuyện xưa, khóe miệng giơ
lên một cái cười:
- Từ nhỏ, Tử Ngôn và ta đã có thói quen tranh nhau các
món đồ, chỉ tiếc là hắn tranh không được với ta. Mặc dù mẫu thân của ta chỉ là
Quý phi nương nương nhưng người phụ hoàng sủng ái nhất chính là ta. Trừ dòng họ
bên ngoại của hoàn hậu thì hơn nửa đại thần trong triều đều ủng hộ ta. Tử Ngôn
dù là con đẻ của Quý Vi hoàng hậu nhưng hắn và mẫu hậu của hắn không được phụ
hoàng coi trọng. Nếu hắn thích cái gì đó, chỉ cần ta muốn thì phụ hoàng liền
ban cho ta. Nữ tử mà hắn thích cũng sẽ thích ta. Thị Hồng, ngươi nói xem, vương
đệ của ta có phải là rất đáng thương hay không?
- Tử Ngôn không phải là một kẻ ngốc, yếu đuối, ngược
lại khắp nơi đều gây hấn với ta nhưng đấu không lại ta. Thị Hồng, ngươi xem.. –
Khinh Phong cầm thanh đao làm từ ngọc lưu ly đưa cho Thị Hồng xem. – Ta và Tử
Ngôn vốn có một ước định, nếu có món đồ nào đó hắn có được mà ta không có được
thì bội đao lưu ly này cùng tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn. Bây giờ, ngươi
đồng ý vì hắn giết ta thì hắn sẽ là người thắng cuộc.
Khinh Phong mỉm cười tới độ trong suốt. Thị Hồng như
người mất đi hoàn toàn khí lực, hai mắt mở to vì không thể tin nổi những gì
mình vừa nghe thấy.. nước mắt như mưa mà rơi xuống.
- Thị Hồng, trước khi chết lại có người nói cho n