
du ngoạn sơn thủy hả?
- … Lão nô không dám nói
bừa…
- Sao lại như vậy được
chứ? – vốn tưởng cha mẹ có thể đứng trước mặt hoàng thượng thể hiện một ngạo
cốt, nói thực, Mục Tiểu Văn cũng rất tự hào vì cha mẹ nàng không hề sợ hãi
thánh thượng. Ai ngờ, chủ nhân lại bị coi nhẹ, bị khách nhân đuổi ra ngoài! Chỉ
cần tưởng tượng tới cảnh nét mặt phụ thân lãnh đạm, trong lòng khó chịu vì
không thể chối từ ý kiến của hoàng quyền là Mục Tiểu Văn cảm thấy nổi điên.
Nâng váy chạy nhanh tới
hoa viên nhỏ, đúng lúc nhìn thấy gã sai vặt đang bưng một thùng gỗ lớn đi qua.
Mục Tiểu Văn lập tức gọi
lại:
- Chờ một chút, các ngươi
đem thùng tắm của ta đi đâu?
- … Hoàng thượng nói cần
cái này để tắm rửa…
Tâm tình Mục Tiểu Văn lúc
này đã không thể kìm chế nổi, chủ có thể dùng hai chữ “phẫn nộ” mà hình dung.
Phủ tể tướng đã không còn là phủ tể tướng nữa, hoàng thượng vừa đến, toàn bộ
dường như bị thay đổi theo ý của hắn. Cuộc sống sinh hoạt hàng ngày bị đảo lộn,
cha mẹ bị buộc phải đi ra ngoài, đồ dùng cá nhân chỉ cần hắn thích thì cũng sẽ
không quan tâm tới thân phận nữ tử nhà người ta còn chưa xuất giá, ngang ngược
đoạt đi.
Ngay cả cái thùng tắm
cũng muốn lấy đi dùng, Mục Tiểu Văn cảm giác bây giờ bộ dạng của bản thân nàng
rất thích hợp với tình trạng xấu hổ. Mặt đỏ lợi hại, chiếc nhẫn cơ hồ cũng nóng
lên, trống ngực vì kích động mà đập như sấm nổ. Nàng nghiến răng, sải bước tới
hoa viên nhỏ. Cách một khoảng gần thì có thanh âm theo gió thổi đến:
- … Tiểu thư thích mặc
loại quần áo…. – là giọng Dực nhi.
- … Vậy sao? – giọng nói
của Lý Vân Thượng nghe như đang nghĩ ngợi tới cái gì đó.
…
Mục Tiểu Văn vọt tới hoa
viên, còn chưa đến gần thì Lý Vân Thượng đã phát hiện ra nàng, ngẩng đầu nhìn
lên. Có chỗ nào không đúng!? Khẽ mỉm cười, ánh mắt trong suốt, một tư thái thản
nhiên tùy thời có thể chấp nhận trừng phạt, tùy thời chuẩn bị cung khai. Hắn
như vậy ngược lại khiến cơn giận của Mục Tiểu Văn nhất thời tắc lại.
- Tiểu thư?! – Dực nhi
nghi hoặc lên tiếng.
- Ừm! – Mục Tiểu Văn phản
ứng lại. Thấy mọi người đang nhìn mình, những câu chất vấn ngập đầy đầu khó có
thể ra khỏi miệng nàng. Hơn nữa, sau khi cơn giận tiêu tán thì nàng cũng ý thức
được rằng Lý Vân Thượng là thiên tử, ngay cả việc trừng mắt với hắn cũng đã có
vấn đề chứ đừng nói làm gì hơn. Cuối cùng nàng đành nuốt khẩu khí xuống, quanh
quẩn đi tới bên cạnh Dực nhi, đem nha đầu kéo sang một bên, thấp giọng hỏi:
- Hôm nay có đưa gì cho
Phương Mặc chưa?
- Đã tặng và Phương công
tử cũng chấp nhận rồi, ngài ấy có gửi lại cho tiểu thư một phong thư.
Mục Tiểu Văn mở tròn hai
mắt:
- Sao ngươi không nói
sớm?
- Nô tỳ còn phải hầu hạ
các vị công tử… – Dực nhi ủy khuất đáp nhưng Mục Tiểu Văn cảm giác ẩn chứa
trong sự đáng thương này còn có tia giảo hoạt. Kỳ lạ, sao mỗi người đều có vẻ
kỳ lạ thế nhỉ?
Thấy mấy người kia lại
nhìn mình, nàng đành im lặng không đề cập tới. Nàng hỏi thời gian, địa điểm,
rồi vội vàng chạy tới điểm hẹn.
Địa điểm là tại một cây cầu nhỏ bên ngoài thành, đó là
nơi mà Mục Tiểu Văn và Phương Mặc từng tới. Khi đó bị Quý Tử Ngôn đuổi giết,
hai người cùng đường nên chạy tới đây. Trong rừng cây rậm rạp, chỉ cần nhìn
thoáng qua thì những ký ức xưa ùa về khiến lòng vui vẻ
Mục Tiểu Văn vội vã chạy ra ngoài phố chợ, thuê một cỗ
kiệu. Phương Mặc bảo có chuyện muốn nói với riêng nàng nên nàng không cho Dực
nhi theo. Mượn được phu kiện, nàng nhanh chóng đuổi theo tới nơi đó, ngồi im
lặng trong kiệu mà nàng nghĩ miên mang không biết Phương Mặc định nói cái gì.
“Chờ một chút” - Thoáng thấy cái gì đó, Mục Tiểu Văn
nói kiệu phu dừng lại. Nàng vén rèm lên nhìn quanh quất khu chợ ồn ào náo
nhiệt. Lúc rèm cửa bị thổi lên thì nàng nhìn thấy một thân ảnh hắc y nhân,
nhưng lập tức biết mất. Chẳng lẽ là Quý Tử Ngôn ư? Hay là do nàng hoa mắt?
Buông rèm xuống, nàng cho kiệu phu đi tiếp, trong lòng
bất an như đang dự báo điều gì đó. Quý Tử Ngôn này xuất quỷ nhập thần, nếu là
hắn thì có khả năng rất lớn. Lần trước may mắn là nàng thoát khỏi tay hắn, bây
giờ lại xuất hiện là muốn giết nàng hay sao? Kỳ thực nếu nhớ lại thì mỗi lần
Quý Tử Ngôn đều muốn nói giết nàng nhưng hắn chưa có làm gì với nàng cả. Mặc dù
là vì có người cứu nàng nhưng nếu hắn thật sự muốn nàng chết thì đừng hòng nói
nhiều, chỉ một kiếm đâm xuống không phải là xong việc rồi ư? Cần gì hắn phải
chần chừ đợi người tới cứu nàng? Nghĩ như vậy, nàng cảm gaíc chuyện này còn có
ẩn tình gì đó.
Kiệu phu đi nhanh, chốc chốc đã đưa nàng tới khu rừng
kia. Trong khu rừng ẩm mát khoan khoái, nhìn tới tảng đá nơi đó khiến nàng nhớ
lại vài chuyện. Khi Phương Mặc đưa nàng trống khỏi Quý Tử Ngôn tìh hai người đã
trốn sau tảng đá kia, vừa lo lắng vừa hồi hộp nhìn chằm chằm Quý Tử Ngôn đuổi
theo sát...
Hy vọng hôm nay không diễn ra chuyện tương tự.
Đi thêm vài bước thì mọi người tới ngay bên bìa rừng.
Nhìn lại sau thì thấy bên khe suối nhỏ vẫn là một bãi cỏ xanh rờn. Phương Mặc
đứng cạnh khe suối nhỏ, hình như đang chăm chú nhìn cái gì đó. Hôm nay hắn mặc