Polly po-cket
Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326845

Bình chọn: 9.00/10/684 lượt.

ương cười

nhạt chế nhạo nói, “Được rồi, người đã đến đông đủ chưa? Hôm nay là tiễn biệt

ngươi, vui vẻ lên một chút!”

Không

đề cập tới thì còn may, Nguyệt Lưu Ảnh mặt bi phẫn nhìn Nguyệt Vô Thương,

nếu không phải là lão hồ ly Dạ tướng gia kia, sao đến phần hắn phải đi trị thủy

chứ, chuyện nhỏ như thế này cần gì đường đường Tứ hoàng tử như hắn phải tự mình

đi.

Nguyệt

Vô Thương mang theo Dạ Nguyệt Sắc bước vào nhã gian gọi là Thu Phong trai.

Vừa

vào Thu Phong trai Dạ Nguyệt Sắc đã cảm thấy không tệ, quả nhiên mỹ nam nhiều

hơn! Tầm mắt của nàng quét qua trên người nhiều mỹ nam, rơi xuống trên mặt Tần

Khuynh, bộ dáng đáng yêu điềm đạm kia, cũng biết giả bộ đáng thương, thu được

đồng tình, khó trách ban đầu Dạ Nguyệt Sắc lại gọi nàng ta là Hồ Ly Tinh!

Dạ

Nguyệt Sắc chu mỏ, có chủng loại nữ nhân này ở đây sát phong cảnh, quả thật

không thú vị!

Khi

Nguyệt Vô Thương tiến vào một nháy mắt kia, ánh mắt Tần Khuynh đều dừng ở trên

người hắn, không hề rời đi, tràn ngập thâm tình lại không biểu hiện quá mức rõ

ràng sự vui mừng trong mắt, trong mắt Dạ Nguyệt Sắc lóe lên một tia hứng thú tệ

hại, nữ nhân này quả thật không tầm thường, đứng núi này trông núi nọ!

“Nguyệt

Nguyệt. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc kéo dài thanh âm, thâm tình khẩn thiết

gọi Nguyệt Vô Thương một tiếng, “Người ta nhìn ngươi đến mức mắt muốn rớt ra

rồi kìa! Ngươi nói nàng có phải là thích ngươi không?”

Tần

Khuynh hoảng sợ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Nguyệt Lưu Ảnh, ủy khuất

kêu một tiếng: “Ảnh!”

“Hoàng

thúc, quản người mà thúc mang đến cho chặt!” Nguyệt Lưu Ảnh giận dữ nói, nhanh

chóng đi tới bên người Tần Khuynh, ôn nhu hỏi: “Khuynh nhi!”

“Nhân

yêu xứng với Hồ Ly Tinh, thật đúng là tuyệt phối!” Dạ Nguyệt Sắc chu mỏ nhỏ

giọng nói, hai mắt hoa đào của Nguyệt Vô Thương tràn đầy nụ cười mang ý

vị sâu xa.

“Đúng

rồi, A Ảnh này, chuyện ngày hôm qua ở Hoa Đào Tự, nghe nói hôm nay truyền ra,

câu nói của ngươi ‘ Dù tất cả cô nương của Nguyệt quốc đều chết sạch, ta

cũng sẽ không cưới nữ nhân xấu như ngươi’ nói thật thoải mái, hôm nay mọi người

cả kinh thành đều đồn đại thanh danh của Đại Tiểu Thư của Tướng gia phủ là cô

nương xấu nhất thiên hạ, đoán chừng đời này Dạ Nguyệt Sắc cũng không ai

thèm lấy rồi !” Trong gian phòng trang nhã ngồi cạnh cửa sổ là một nam tử dáng

dấp rất tuấn mỹ cao hứng nói, biểu tình vui vẻ kia quả thật giống như đã

trả thù được kẻ thù giết cha.

Nghe

nói như thế biểu tình của Nguyệt Lưu Ảnh hơi dễ nhìn một chút, Tần Khuynh thậm

chí hơi cong khóe miệng lên.

Ánh

mắt Nguyệt Vô Thương có ẩn ý nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lệ châu sa màu đỏ giữa

trán sáng rực rỡ, Tần Khuynh nhìn thấy lòng cũng rung động không thôi.

Dạ

Nguyệt Sắc vừa nghe thấy nổi cơn phẫn hận rồi, một đám tiểu nhân nói xấu

người sau lưng, xem lão nương thu thập các ngươi thế nào!

"Cha

ngươi bị giết à?" Dạ Nguyệt Sắc từ từ đến gần nam nhân bên cửa sổ kia,

cười đến không hề có chút hảo ý.

"Sao

ngươi nói thế?” Người nọ"Cọ" một tiếng đứng lên, chỉ vào Dạ

Nguyệt Sắc tức giận nói.

"Thì

ra cha ngươi không chết à!" Dạ Nguyệt Sắc từng bước, từng bước đến gần nam

tử kia, dáng dấp không hề có chút thùy mị nào.

"Ta

còn tưởng rằng Dạ Nguyệt Sắc là cừu nhân giết cha của ngươi chứ?"

"Ngươi.

. . . . ." Phải biết rằng văn sĩ phong nhã đến đâu cũng sẽ có lúc cứng

họng cùng từ, "Dù sao ta chính là ghét Dạ Nguyệt Sắc!"

Vương

Duẫn vừa nghĩ tới cảnh chịu nhục cầu hôn năm đó khuôn mặt bi phẫn, may mà năm

đó Dạ Nguyệt Sắc bảo người đánh, nên hắn dừng lại, nếu không hắn cưới loại cô

gái như nàng, chẳng phải là cả đời cũng không ngóc đầu lên được sao!

"Phải

không?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua bệ cửa sổ cao chỉ đến eo ếch của Vương

Duẫn, nhất thời cười đến có chút hư hỏng

"Dù

sao ta cũng vậy rất chán ghét ngươi, miệng đầy mùi thúi, thật sự làm quá ô uế

không khí tao nhã của Nguyệt Nguyệt nhà ta, cho nên. . . . . ."

"Đi

xuống tắm một cái đi!" Đôi tay Dạ Nguyệt Sắc đẩy mạnh, chỉ

nghe"Đông" một tiếng, nước hồ nhộn nhạo làn sóng xanh.

"Duẫn

Chi!" Có người trong nhà bị tình huống đột phát này hù sợ, toàn bộ gom lại

bên cửa sổ, nhìn Vương Duẫn giãy dụa trong nước.

"Ta không biết bơi nước! Ngô. . . . . . Ngô. . . . . ."

Dạ

Nguyệt Sắc móc móc lỗ tai, đứng ở một bên, nhàn nhã nhìn mọi người luống cuống

tay chân cứu Vương Duẫn.

Nguyệt

Vô Thương chậm rãi dạo bước đến bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, đôi môi mỏng cong lên

đường cong duyên dáng tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm

thấy hơi thở ôn nhu phất qua lỗ tai, tê ngứa, tâm cũng có chút ngứa.

"Thật

là một yêu tinh gây tai họa!”

"Không

đúng, cái này gọi là bánh ít đi, bánh quy lại!" Dạ Nguyệt Sắc khinh thường

nói: "Chính là người đánh ta một tay, ta tặng người lại một đao mà thôi!”

"Người

này sao lại ngoan độc thế, Duẫn Chi hắn không biết bơi" Tần Khuynh nhìn

hai người liếc mắt đưa tình đứng sát vào nhau, trong lòng rất khó chịu Nguyệt

Vô Thương là anh em kết nghĩa với cha của nàng ta, nàng ta đã sớm mê luyến hắn

từ lâu. . . . . .

"A!"

Dạ Nguyệt Sắc lòng không