
yệt Vô
Thương, không có động tác.
"Nguyệt
Nguyệt, ta khó chịu!" Dạ Nguyệt Sắc giọng buồn buồn từ trong chăn truyền
tới, giống như là nửa đêm tỉnh ngủ mê sảng, mềm nhũn , mang theo điểm đáng
thương. Thanh âm không lớn không nhỏ, tuy nhiên nó đủ để cho Tần Khuynh lệ rơi
đầy lắng nghe rất rõ ràng.
"Thì
ra là, thì ra là chúng ta đều giống nhau là dùng trăm phương ngàn kế muốn
leo lên giường của ngươi, chẳng qua là. . . . . ." Tần Khuynh lau nước
mắt, bi thương nói: "Bất đồng chính là, thành công cùng thất bại
khác nhau mà thôi. . . . . ."
Tần
Khuynh lôi kéo chăn mỏng trên người, xoay người đi ra phía ngoài, nước mắt trên
mặt ở dưới ánh trăng rơi xuống thành dòng lạnh như băng tuyến.
Nguyệt
Vô Thương như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Tần Khuynh rời đi, cái gì cũng
không kịp suy nghĩ nhiều, Dạ Nguyệt Sắc liền từ trong chăn chui ra, khuôn mặt
nhỏ nhắn bị bưng bít đến đỏ bừng, hai tròng mắt đóng chặt, trên mặt phiếm hồng
không bình thường, hơi thở nhè nhẹ, tội nghiệp nói: "Nguyệt Nguyệt, ta
nóng, khó chịu. . . . . ."
Nguyệt
Vô Thương ngửi mê tình hương còn sót lại trong lều , khẽ nhíu mày, Dạ Nguyệt
Sắc không biết võ công, mặc dù kịp thời bưng kín, nhưng vẫn hút vào chút
ít, mê tình hương dược tính lửa nóng mãnh liệt.
Dạ
Nguyệt Sắc lung tung kéo kéo y phục của mình, váy xốc xếch, trong miệng
mê sảng : "Nóng. . . . . ."
Vừa
nói vừa hướng Nguyệt Vô Thương ngang nhiên xông qua, nhất thời cảm thấy da mình
tiếp xúc một mảnh lạnh như băng, cảm giác rất thoải mái, vì vậy Dạ Nguyệt Sắc
nhích đến gần hơn.
Chân
mày Nguyệt Vô Thương nhíu chặt hơn, nhìn người lộn xộn ở trong lòng mình một
chút, đột nhiên có loại cảm giác nâng cục đá đập chân của mình, khẽ than một tiếng,
cũng chỉ có thể nhìn. . . . . .
"Sắc
Sắc, có muốn hay không đến Hương Khê ngâm một chút hay không. . . . . ."
Nguyệt Vô Thương bắt được bàn tay không an phận của Dạ Nguyệt Sắc, cau mày hỏi.
"Không
cần, đó là nước mắt người chết . . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc cau mày
thì thầm nói: "Nguyệt Nguyệt, khó chịu. . . . . ."
Nguyệt
Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong ngực cà xát vào lung tung, mặt của nàng đỏ
hồng, áo xốc xếch, trên mặt bị mê tình hương nhiễm hồng, thấy thế .
Nguyệt
Vô Thương nhíu mày, tận lực ngăn động tác của Dạ Nguyệt Sắc lại , vừa ôn nhu
trấn an. Hút vào mê tình hương cũng không nhiều, thật ra thì đến suối
nước nóng ngâm là được, Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, hắn vẫn có chút,
ừ, tự làm tự chịu.
Nhìn
trong ngực người mang chút thần sắc thống khổ, trên mặt Nguyệt Vô Thương lộ ra
vẻ đau lòng. Nguyệt Vô Thương nhíu nhíu mày, ôn nhu bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc,
lại không dám quá dùng sức, một cái tay khác chậm rãi vận nội lực, chống đỡ ở
sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, đem nhiệt lượng xôn xao toàn bộ tụ tập trong cơ
thể Dạ Nguyệt Sắc tụ xuống vào trong lòng bàn tay, sau đó móng tay hướng Dạ
Nguyệt Sắc, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một cái, vài giọt máu tươi liền từ Dạ
Nguyệt Sắc đầu ngón tay chảy xuống.
Dạ
Nguyệt Sắc nhất thời cảm thấy nhiệt khí chậm rãi từ trong cơ thể chạy mất,
không còn xôn xao nữa, Dạ Nguyệt Sắc an tâm nằm ở trong ngực Nguyệt Vô
Thương , an ổn ngủ.
Nguyệt
Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đặt ở bên trong giường, lau máu tràn ra khóe
miệng, trên mặt hắc khí lóe lóe, Nguyệt Vô Thương ổn ổn tâm thần, hướng về phía
ngoài cửa ho hai tiếng, Nam Uyên lập tức xuất hiện ở trong trướng bồng, lấy ra
bình sứ đổ ra một viên thuốc, đưa cho Nguyệt Vô Thương, không đồng ý nói:
"Chủ nhân, không thể dùng nội lực, có chuyện gì để cho nô tài làm là
được!"
Nguyệt
Vô Thương phất phất tay, khiến Nam Uyên rời đi. Bộ dạng xiêm áo không ngay ngắn
của nàng sao có thể để cho người khác nhìn thấy chứ. . . . . .
Vốn
đang đẹp trời, thì khí trời ở phía sau nửa đêm liền tí tách bắt đầu mưa.
Khí trời hơi lạnh, Dạ Nguyệt Sắc tìm nơi ấm áp nhất bên cạnh nhích lại gần, vậy
mà cảm giác càng thêm lạnh như băng, lập tức lăn sang bên cạnh. Cau mày tâm bất
cam tình bất nguyện mở ra cặp mắt mơ hồ .
Nhìn
sang bên cạnh nhìn, đã thấy Nguyệt Vô Thương nằm ở bên cạnh, khoảng cách
cùng Dạ Nguyệt Sắc cách ba tấc xa. Dạ Nguyệt Sắc cau mày cười một tiếng, ngày
hôm qua thật sự là hiểu lầm Nguyệt Nguyệt rồi. Dạ Nguyệt Sắc có chút áy náy
lòng tiểu nhân của mình, bất quá, Dạ Nguyệt Sắc đưa tay dò cái trán của Nguyệt
Vô Thương , chỉ thấy chạm tay chính là một mảnh lạnh như băng.
"Nguyệt
Nguyệt!" Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng vỗ vỗ Nguyệt Vô Thương, nhỏ giọng hô, sao
lại lạnh như vậy.
Nguyệt
Vô Thương nhíu nhíu mày, từ từ mở ra ánh mắt tràn ngập nụ cười, bên trong hoàn
toàn không hề có dáng vẻ gì mới vừa tỉnh lại, Nguyệt Vô Thương cong cong khóe
môi, chỉ là độ ấm thân thể của hắn có chút thấp, kéo ra khoảng cách của hai
người mà thôi.
"Nguyệt
Nguyệt, ngươi đã tỉnh!" Dạ Nguyệt Sắc mặt vui vẻ nhìn Nguyệt Vô
Thương, không chút nào có tình cảnh lúng túng cô nam quả nữ cùng tồn tại trên
một cái giường.
"Ừ
~" Nguyệt Vô Thương biếng nhác ưu nhã một tay chống đầu lên, nụ cười ấm áp
nhìn Dạ Nguyệt Sắc, khóe miệng nâng