
t nhiên nghe được trong xe
ngựa la lên một tiếng, liều mạng vén lên xe ngựa rèm, lo
lắng hô: "Sắc Sắc, ta ở đây, ta ở đây. . . . . ."
Nguyệt
Vô Thương trước còn giữ được tĩnh táo, lúc này nước mắt tràn mi, hai hàng nước
mắt trong suốt lướt qua trên mặt, bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ giọng nói:
"Ta ở đây, nàng đừng sợ. . . . . ."
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy bụng vẫn đau như cũ, lần nữa hô to một tiếng:
"Nguyệt Nguyệt!" Sau đó liền hoàn toàn ngất đi. Cũng may tiếng la của
nàng là dùng hết khí lực, khiến đứa nhỏ trong bụng thuận lợi sinh ra.
Trải
qua một chuyến đi linh tộc Núi tuyết, hoàng thất Bắc Mạc đã không cần tộc nhân
linh tộc giúp Bắc Mạc coi chừng thần điện, cho nên tộc nhân linh tộc đều được
hổ trợ một nơi sinh sống, toàn bộ đều có cuộc sống an bình. Mặc Hành mang theo
phu nhân đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, Mặc Ly là đi theo Dạ Nguyệt Sắc cùng
Nguyệt Vô Thương, tự giác làm bảo mẫu cho hai hài tử vừa mới chào đời.
Mà
Nguyệt Lưu Ảnh là không hề tỉnh lại nữa, bất hạnh đã bị chết tại trận trong lúc
nổ tung. Dạ Thiên mang theo phu nhân trở lại Nguyệt quốc, bởi vì ông đã hứa với
Vân Thanh Nghê, sẽ phụ trợ hoàng tử tương lai của Nguyệt quốc.
Mà
lúc này trong biệt viện của hoàng gia Bắc Mạc, bởi vì sinh non vừa khó
sanh Dạ Nguyệt Sắc ngủ mê bảy ngày sau đó, rốt cuộc mở mắt ra, nhìn
Nguyệt Vô Thương râu ria bẩn thỉu ngủ ở một bên, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên buồn
cười.
Khẽ
giật giật ngón tay, cảm thấy bàn tay bị nắm ở trong một đôi tay ấm áp, chẳng
qua là động tác hơi nhỏ, liền khiến người đang ngủ bên cạnh cảnh
giác mở mắt.
Nguyệt
Vô Thương nhìn ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc nhìn hắn, nhiều ngày nay đau khổ trong nội
tâm rốt cuộc bình tĩnh, liều mạng tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc hung
hăng ôm vào trong ngực, cả khuôn mặt đặt vào trên cổ Dạ Nguyệt Sắc, không lâu
sau, Dạ Nguyệt Sắc liền cảm giác được cổ đang lúc ấm áp lại có gì đó ươn ướt,
vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Nguyệt Vô Thương, thanh âm hơi khô khan,
khàn khàn nói: "Nguyệt Nguyệt, ta đã trở về. . . . . ."
Nguyệt
Vô Thương cũng là hung hăng cắn lên cổ của Dạ Nguyệt Sắc một ngụm, thanh âm
cũng khàn khàn căng thẳng, buồn bực cố chấp nói: "Nàng hãy thề, nói vĩnh
viễn không rời khỏi ta, nói mau!"
Dạ
Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương giống như tiểu hài tử không có cảm giác an
toàn , nhất thời mũi đau xót, kiên định mà thốt lên: "Nguyệt Nguyệt,
ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi chàng.
. . . . ."
Nghe
được lời nói của Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương ngẩng mặt lên hung hăng hôn
lên trên môi, một nụ hôn không mang theo bất
kỳ tình dục , chỉ có đem tình yêu thật sâu cùng lửa nóng tồn tại muốn làm
cho đối phương cảm giác được tình yêu , một nụ hôn muốn đem đối
phương cũng hòa tan vào thân mình, cả đời đều không tách ra.
Nụ
hôn này có thể sánh ngang đến cùng trời đất, cho đến khi ngoài cửa đột nhiên
truyền đến tiếng khóc của đứa trẻ, mới làm cho Dạ Nguyệt Sắc hết sức xin
lỗi đem đầu Nguyệt Vô Thương nhập đè ở trên người đẩy ra.
Sau
đó mị nhãn như tơ, cả đôi mắt sáng rực giống như nai con nhìn người đứng ở cửa
là Mặc Ly một tay ôm một hài tử, dáng vẻ hết sức tức cười.
Dạ
Nguyệt Sắc đẩy người nào đó vẫn như cũ đè ở trên người không nhúc nhích chút
nào -Nguyệt Vô Thương, bất đắc dĩ nói một tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . .
. . ."
Nguyệt
Vô Thương bất đắc dĩ từ trên người của Dạ Nguyệt Sắc bò dậy, xuống
giường đỡ Dạ Nguyệt Sắc ngồi dậy, Mặc Ly thấy thế đem hai đứa bé ôm đến trước
giường, chỉ thấy hai hài tử diện mạo cơ hồ giống nhau như đúc, phấn điêu ngọc
trác, hết sức đáng yêu, chẳng qua là bất đồng chính là một há hốc mồm vẫn oa oa
kêu to, một đứa khác cực kỳ an tĩnh, đôi mắt tựa hồ đang quan sát cha ruột mẹ
ruột trước mặt nhiều ngày như vậy cũng không có đi xem qua bọn chúng.
Dạ
Nguyệt Sắc nhận lấy cái hài tử đang khóc suốt kia, khuôn mặt tươi cười nhìn hài
tử đang khóc đến nhăn nhúm, hết sức đau lòng, vừa nhẹ nhàng dụ dỗ, vừa nói:
"Cái này là nữ nhi nha, nữ nhi đáng yêu làm nũng. . . . . .
Mặc
Ly cảm thấy trên ót xuất hiện một hàng hắc tuyến, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc
nói: "Đây mới là nữ nhi!" Nói xong vẫn không quên chỉ chỉ tiểu cô
nương vẫn luôn an tĩnh nằm ở trong lòng mình, hắn cũng không hiểu, vì sao tính
tình tiểu hài tử này lại quái dị như thế, tiểu cô nương ra đời trừ cất
tiếng khóc chào đời, khóc mấy tiếng, sau đó cũng không hề náo qua một tiếng,
ngược lại tên tiểu tử này, mỗi ngày đều oa oa kêu to, ngày ngày đều không
ngừng, giống như như vậy mới có thể chứng minh sự hiện hữu của hắn.
Dạ
Nguyệt Sắc kỳ quái nhìn hài tử trong ngực, chỉ thấy khóc đến bộ dáng nước mắt
nước mũi tèm nhem, đau lòng hôn rồi lại hôn, dỗ rồi lại dỗ. Đối với
hài tử tính tình kỳ quái trong lòng cũng lơ đễnh, quay đầu lại đối
với Nguyệt Vô Thương hỏi: "Đặt tên gì thế?"
Nguyệt
Vô Thương lắc đầu một cái, thần sắc có chút không tự nhiên, kể từ khi Dạ Nguyệt
Sắc kêu hắn hai tiếng, sau đó hôn mê. Hắn mang Dạ Nguyệt Sắc đến biệt viện
hoàng cung Bắc Mạc, Dạ Nguyệt Sắc sinh xong cơ thể vẫn suy yếu, ngủ mê bảy
ng