
thì sẽ có Bảo Bảo ác ma hơn.
Tiểu
Lục nghe vậy, lấy chìa khóa ở bên hông của đầu lĩnh sơn tặc , cung kính giao
cho Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc cầm chìa khóa cười vui vẻ, đây cũng là một
khoản thu vào!
Sau
khi chế phục sơn tặc, thái độ Nguyệt Vô Thương khác thường, mang Dạ Nguyệt Sắc
đến nơi nghỉ của Thanh Phong Trại, không một chút gấp gáp như thể bọn họ đang
thật sự chạy trốn.
Hưng
phấn Dạ Nguyệt Sắc qua đi, mệt mỏi nằm ở
bên cạnh bàn, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Nguyệt Nguyệt, còn phải
chạy trốn a, lúc nào thì chúng ta rời đi a. . . . . ."
"Ta
sợ nàng không chịu nổi, mấy ngày nữa lại phát. . . . . ." Nguyệt Vô Thương
nghịch nghịch tóc Dạ Nguyệt Sắc, mặc dù không minh bạch rõ ràng chạy trốn là ý
gì, nhưng hôm nay ở tại Thanh Phong Trại, để bảo đảm xe ngựa và người còn phải
an toàn, nên có ai nghĩ tới bọn họ núp ở hang ổ sơn tặc?
Hơn
nữa đi đường xa đối với đứa trẻ không tốt, nghỉ ngơi mấy ngày cũng là tốt,
chẳng qua là tiêu khiển như thế nào đây?
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn lướt qua đầu lĩnh sơn tặc bước vào dâng trà, hôm nay áp dụng
chế độ tố cáo, chính là để cho bọn họ giám sát lẫn nhau, phát hiện người nào
chạy trốn thì được thưởng một trăm lượng bạc, còn trừng phạt đối với kẻ chạy
trốn chính là lột da. Như vậy, sau này không có sơn tặc nào dám chạy.
"Tiểu
Lục tử, đem quần áo của ta cho hắn một bộ, để hắn mặc khiêu vũ cho ta. . . . .
." Dạ Nguyệt Sắc nhàm chán suy nghĩ, miễn cưỡng nói: "Lấy lòng đi,
bản tiểu thư có phần thưởng, còn không tốt, đào hầm. . . . . ."
"Ta
nhảy, ta nhảy là được a, cô nãi nãi.
. . . . ." Khuôn mặt đầu lĩnh sơn tặc kia khổ sở, bộ dáng bị ép buộc, đặt
trà xuống, nhận lấy y
phục cô gái mà Tiểu Lục đưa tới, y
phục có phần hơi nhỏ, lúc người
nọ đi ra một
bộ dángtức cười.
Thân
thể mập ú thô cứng giãy dụa trước mặt Dạ Nguyệt Sắc một cách tức cười, chẳng
qua cái mông uốn éo quá thô bạo, làm cho quần áo hắn mặc đang căng "Rẹt"
một tiếng, xuất hiện một vết rách lớn.
Đầu
lĩnh sơn tặc kia đang xoay tròn trên không trung, tay lập tức để phía sau che
cái mông, hai cánh tay để ở phía sau đột nhiên dùng sức, khiến cho phần ngực ở
y phục rách toạt. Người nọ vội vàng để một tay che ở trước ngực.
Cảnh
trước mắt, bộ dáng kia thật tức cười. Hơn nữa,
người nọ lại lúng túng, làm ra vẻ bộ dáng của một trinh nữ đang tiết liệt chống
lại, làm Dạ Nguyệt Sắc vui vẻ, "Ha ha ha, thật, thật là, quá buồn cười. .
. . . . Ha ha
"Đi
xuống thay quần áo trước đi. . . . . ." Nguyệt Vô Thương ngồi ở bên cạnh
thấy Dạ Nguyệt Sắc nhìn chằm chằm người ta, khẽ nhíu mày, một thân mập ú, có
cái gì đẹp để nhìn chứ? Phất tay.
Người
nọ như được đại xá, một tay che mông, một tay che ở trước ngực biến mất như một
làn khói.
"Nguyệt
Nguyệt, thật buồn cười. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc một tay ôm bụng, một tay
vỗ bàn, trên mặt cười giống như nở hoa, "Hắn ta tại sao có thể đáng yêu
như vậy?"
Đáng
yêu? ! Nguyệt Vô Thương xem thường, nhìn lướt qua còn nhìn thấy bóng lưng của
đầu lĩnh sơn tặc, tựa hồ thoạt nhìn đáng yêu, Nguyệt Vô Thương ho nhẹ hai
tiếng, mặt nghiêm túc hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Sắc Sắc, nhìn hắn
như thế sẽ bất lợi cho Bảo Bảo khi lớn lên?"
Dạ
Nguyệt Sắc ngưng cười, có chút không rõ nên nhìn Nguyệt Vô Thương, chỗ nào
không có lợi cho Bảo Bảo khi lớn lên?
"Nếu
nói dưỡng thai. . . . . ." Nguyệt Vô Thương híp đôi mắt đẹp, miễn cưỡng
hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Nàng nên nhìn dáng dấp của người đẹp,
tương lai Bảo Bảo mới có thể xinh đẹp, cho nên nàng nên xem ta nhiều hơn mới
phải."
Dạ
Nguyệt Sắc cảm thấy đỉnh đầu như có con ếch đang kêu, nàng bất quá chỉ là nói
một câu che giấu mình đang nhìn lén hắn bị phát hiện mà thôi, lại cảm thấy
giống như có đá đập vào đầu một cái.
Hai
tròng mắt giảo hoạt đảo lòng vòng lóe ra tia sáng, ánh sắc Dạ Nguyệt Sắc chuyển
động nhìn trên mặt Nguyệt Vô Thương, giọng hết sức tà ác nói: "Nguyệt
Nguyệt có ý muốn nhảy thoát
y cho ta xem?" Dầu gì Sơn
Đại Vương mới vừa nhảy kia cũng được coi là múa thoát y!
Nguyệt
Vô Thương vừa nghe xong, nụ cười trong mắt càng đậm hơn, âm thanh mất hồn càng
thêm mềm mại đến tận xương, "Không bằng trở về phòng, nhảy cho một mình
nàng xem?"
"Không
cần. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc cười giả lả một tiếng, mặt đỏ lên, Tiểu lục
đang đứng ở ngoài cửa đột nhiên đi vào, phá vỡ vẻ lúng túng của Dạ Nguyệt Sắc.
Tiểu
Lục nhìn Dạ Nguyệt Sắc đang ngồi ở một bên một chút, cuối cùng đem ánh mắt hỏi
thăm dừng ở trên mặt Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương thấy thế, đại khái cũng
biết vì chuyện gì, nhẹ giọng hỏi: "Tới rồi?"
"Đúng
vậy, ngày mai là có thể đến được Thanh Phong sơn. . . . . ." Tiểu Lục
hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"
"Nếu
đến Thanh Phong Trại, tự nhiên cũng nên nhập gia thì tùy tục. . . . . ."
Đôi mắt Nguyệt Vô Thương mỉm cười, miễn cưỡng nói: "Ngươi nói cho cái vị
Đại đương gia trong trại kia, để cho hắn ngày mai đi làm chút buôn bán lớn. . .
. . ."
"Nhập
gia tùy tục?" Dạ Nguyệt Sắc kích động, đứng lên chạy đến trước