
trong thế giới phụ nữ và
đàn ông ngang hàng này, cao cao tại thượng hơn bổn vương, còn đúng lý hợp tình
hơn bổn vương, còn có thể tự bảo vệ mình hơn bổn vương. Cho nên bổn vương dứt
khoát thiêu cái máy móc đáng giận này, ngăn chặn lý do hoang đường nhấtcủa em cự
tuyệt bổn vương. Như vậy em còn có thể nói sợ bổn vương không hiểu sao rời bỏ
em sao?”
“Thiêu máy
móc này, cũng không đại biểu chúng ta có thể cùng một chỗ thiên trường địa cửu.”
Nghênh Xuân nhẹ nhàng nói.
Lan Tĩnh đột
nhiên như phát cuồng gào thét với Nghênh Xuân, “Quan Nghênh Xuân, em rốt cuộc
muốn thế nào?”
Quát to
rung trời của anh quát hết tất cả mọi người. Ngay cả Quan mẹ khóc sướt mướt
cũng không dám lên tiếng. Nghênh Thu thì núp ở phía sau Nghênh Xuân, sợ anh sẽ
xông lại.
Hiện tại
Lan Tĩnh và Đại vương gia bình thường lạnh như băng giống như một tòa băng sơn
đang di động, căn bản không phải một người. Một màn cuồng dã không khống chế được
kia đã làm cho tất cả mọi người sợ hãi.
Nghênh Xuân
lại lẳng lặng không nói gì. Hai tròng mắt nguyên bản đã khóc sưng lại tràn đầy
nước mắt, không nói gì lại đau thương nhìn anh, rất giống như anh là đại ác
nhân thế kỷ, bắt nạt cô nữ tử nhỏ bé đáng thương này.
Nhưng trời
mới biết, rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai a?
“Em. . . .
em chỉ. . . ghen tị. . . .”
“Ghen tị
cái gì?”
“Anh và Văn
Thiến Ni khanh khanh ta ta. Nếu anh quả thật quan tâm em, nên biết tránh né.
Anh đã có em, vì sao còn muốn đi trêu chọc cô ta? Anh muốn em nghĩ như thế nào?
Em thực chán ghét ăn dấm chua, một mặt xấu như vậy, vì sao anh cố tình muốn dụ
dỗ mặt đáng ghét lại không tốt của em ra, sau đó hiện tại bị thương tổn là em.
Em. . . . em chẳng lẽ sẽ không thống khổ sao? Em chẳng lẽ hi vọng anh rời bỏ em
sao?”
Nhìn thấy
cô nói xong, nước mắt lại vô thanh vô thức như hơi thở lăn xuống. Tất cả dấu vết
thương tâm cùng thống khổ trong lòng Lan Tĩnh tiêu tan mất, thay vào đó là hạnh
phúc mừng rỡ như điên.
Nguyên lai
cô thích anh, để ý anh, thương anh. Căn bản không phải lãnh huyết vô tình như
anh nghĩ.
Đột nhiên,
cô xông tới nhào vào ngực anh, khóc to nói “Anh thiêu đi tốt lắm, như vậy em liền
không cần lo lắng đề phòng anh sẽ rời bỏ em. Em không cần cũng không cho phép
anh rời khỏi em, cũng không cho phép anh đi ra ngoài. Muốn em nuôi anh cả đời
cũng không sao, dù gì anh cũng chỉ có thể là của em, của em. Nếu cô gái nào muốn
đến đoạt anh, em liền giết cô ta.”
Bị cô ôm chặt
lấy, có thể rõ ràng ngửi được mùi thơm mê người trên người của cô, có thể cảm
nhận được thân hình mềm mại của cô. Nhìn chăm chú vào nước mắt vì anh mà rơi của
cô, từng tiếng, giọt giọt đều độc ác thiêu cháy cõi lòng của anh.
Anh rốt cục
buông rơi cây đuốc trong tay, gắt gao ôm cô, cúi đầu hôn đi nước mắt đáng
thương của cô, trong miệng thủ thỉ bày tỏ tình yêu của mình “Anh yêu em. Anh
chưa từng nói với cô gái khác như vậy, cả đời anh chỉ có một mình Nghênh Xuân,
sẽ không còn người khác nữa. Cô gái khác đối với anh đều là mùa đông rét lạnh.”
“Thật sự?”
Nghênh Xuân nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, cái mũi khóc đến đỏ ửng,
giọng mũi rất nặng hỏi.
“Đương
nhiên, bổn vương nói lời giữ lời.”
“Nhưng anh
không thể trở về làm hoàng đế rồi! Như vậy anh cũng không để ý?”
“Trong lịch
sử cũng sớm đã không có bổn vương, chẳng lẽ em muốn bổn vương trở về thay đổi lịch
sử? Em không phải muốn cùng bổn vương se chuyện xưa『Hiệu ứng hồ điệp』sao? Hơn nữa bổn vương đã biết nhiều chuyện hiện đại và lúc trước xảy ra
lắm rồi, bổn vương còn có thể làm bộ như tất cả đều không biết trở về sao? Nói
sau, bổn vương có thể trở về một thế giới không có em sao? Nếu là như vậy, cho
bổn vương cả thiên hạ anh cũng không cần.”
Thật sự sẽ
có loại chuyện vì mỹ nhân bỏ giang sơn xảy ra trên người của cô sao? Cô không
thể tin được nhìn người đàn ông yêu thích trước mắt.
Nhưng trong
lòng cô đã có thanh âm hiểu được nói với cô. Cho dù anh không thể làm hoàng đế
thì thế nào? Chỉ sợ anh là tên khất cái ven đường, cô cũng sẽ vô oán vô hối
thay anh cầm bát ăn xin. Huống chi anh không có khả năng sẽ luân lạc tới kết cục
như vậy, bởi vì anh là Đại vương gia lớn hơn bất cứ người nào!
“Vậy về sau anh còn có thể đùa giỡn tính lớn (cao cao tại thượng, ngang
ngược bá đạo ='>'>) đối với em không?”
Nói đến đây
cái, vẻ mặt nguyên bản nghiêm túc của anh tràn đầy tình cảm “Đương nhiên, bằng
không em còn có thể thích bổn vương sao? Em không phải nói em thích nam tử
hán?”
Nam tử hán và
tính lớn hay không có quan hệ gì sao?
Bất quá, cô
lộ ra một cái tươi cười tuy là vẻ mặt nước mắt nhưng đều là hạnh phúc nhất trên
toàn thế giới “Lớn liền lớn, dù sao chỉ cần yêu em nhất là được.”
Anh kích động
cúi đầu, thật sâu hôn nàng. Hai người vong tình ôm hôn ở trong đình, tuyệt
không chú ý đến người khác.
Cây đuốc vừa
mới bị đánh rơi xuống, rơi trên một đôi gỗ cạnh máy thời gian, khiến Nghênh Thu
đang vụng trộm thay mẹ mình cởi dây sợ tới mức dây mới cởi đến một nửa, hoàn hảo
bị mẹ gầm nhẹ một tiếng, mới kích động tiếp tục cởi bỏ.
Sau khi
Quan mẹ