
ết em thích như vậy.” Anh hưng phấn nói nhỏ, tận tình hưởng thụ phản ứng kiều
mỵ cùng nhiệt tình cô vì anh mà biểu hiện.
“Em. . . .
em không được. . . .”
“Không cần
nhịn, muốn liền kêu to ra.”
“Em. . . .
em. . . .” Cô càng muốn nhẫn nại, luật động của tay anh lại càng đến càng thêm
mau. Cư nhiên chỉ là đơn thuần dùng ngón tay, khiến cho cô đạt tới thống khoái
cực điểm.
“A. . . . .
.” Toàn thân cô run run co rút, trong nháy mắt, cô cái gì cũng không thể cảm
giác.
Nhưng anh
không cho cô cơ hội có thể thở dốc, bởi vì anh cũng sắp nổ tung rồi.
“Đại a đầu,
bây giờ chúng ta sinh một tiểu vương gia đi!”
Vừa nghe đến
đây, cả người cô như bị người dùng nước lạnh hắt tỉnh, mà người đàn ông trên
người lại vận sức chờ phát động chuẩn bị muốn đi vào thân thể của cô. . . .
“Không cần,
không thể.”
“Em không
muốn sinh tiểu bảo bối của chúng ta sao? Vì sao?”
“Em chính
là không cần, không thể sinh.” Cô lắc đầu.
“Vì sao? Nếu
bổn vương càng muốn làm cho em sinh?”
“Không cần.
. . . . . A!”
Không còn kịp
rồi, anh đã tiến vào thật sâu. Sau đó liền giống như trả thù không ngừng rút ra
đưa vào, kéo tới thật nhiều tiếng rên yêu kiều của cô không dứt bên tai.
Anh mãnh liệt
đâm thả trong cơ thể cô, càng khiến cô cảm thấy từng đợt sóng vui thích như
điên đang nhấn chìm mình. Vì thế giãy giụa, phản kháng đều sớm đã chuyển thành
quyến rũ rên rỉ ra tiếng.
Hai tay anh
chụp lên bộ ngực sữa cao thấp lay động của cô, tham lam vuốt ve, hưởng thụ trơn
mềm cùng co dãn trong lòng bàn tay. Phần eo không hoàn toàn kéo ra đưa vào, đem
một luồng sóng khoái cảm tỏa khắp toàn thân, lan tràn đến tận não. . .
“A. . . . .
. A. . . . . .”
Nhìn thấy bộ
dáng nức nở uyển chuyển kiều mỵ của cô ở trong lòng mình, anh nhịn không được
cúi đầu, mút lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn, đồng thời đem tất cả rên rỉ của
cô nuốt vào trong bụng.
Đến một khắc
cuối cùng, anh đem toàn bộ mầm mống của mình rót vào chỗ sâu trong thân thể cô,
thật sâu đẩy vào trong cô, khiến cô không thể đứng dậy rời đi, rõ ràng bắt buộc
chính cô nhất định phải thụ thai.
“Như vậy bổn
vương cũng không tin em sẽ không mang thai.”
“Nếu có một
ngày anh trở về Đường triều, em phải làm sao bây giờ?” Cô chống đẩy.
Hai tay Lan
Tĩnh bắt lấy tay nhỏ bé của cô, chống đỡ ở hai bên đầu, cúi đầu mình nhìn chăm
chú vào cô. Trong con ngươi đen xinh đẹp hiện lên một tia đau đớn và bất an.
“Anh rất
ích kỷ. Nếu anh không rõ tại sao, trở về Đường triều, giống như anh không biết
tại sao xuất hiện ở nhà của em, em sẽ phải làm sao bây giờ? Anh đi, bỏ lại một
mình em, anh có lẽ tuyệt không để ý, dù sao anh cũng là Vương gia, muốn phụ nữ
nào chẳng có? Nhưng em thì làm sao bây giờ?”
Nhìn cô run
run rơi lệ, nhẹ như vậy nhưng lại lay động tâm của anh, khiêu chiến ý chí sắt
đá đã được bồi dưỡng từ nhỏ của anh.
“Rất nhanh
anh sẽ ngay cả em là ai cũng sẽ không nhớ gì cả.” Cô nghẹn ngào nói nhỏ, từng
giọt nước mắt lăn xuống, nhỏ ra toàn bộ sợ hãi cùng bất an của cô.
“Em không
tin chúng ta sẽ thiên trường địa cửu?” Anh chạm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,
trong lòng thống hận chính mình cư nhiên có thể mê luyến cô gái này như vậy.
Cô gái ngay
cả khóc đều khóc đến khó coi như thế, nhưng lại có thể dễ dàng làm cho anh sống
không bằng chết, làm cho anh thống hận lại cuồng yêu.
“Em không
tin chúng ta sẽ sao?” Anh lại hỏi.
Cô cũng rất
muốn tin tưởng, nhưng cô sợ. Bị tình cảm thân thiết lại không có cách khống chế
trong nội tâm của mình hù.
Nếu như
mình thật sự yêu anh, cô nhất định sẽ một đời một kiếp chỉ thương mình anh. Bởi
vì tâmcô thật yếu ớt, không chịu nổi một lần lại một lần chơi trò chơi tình ái.
Cho nên cô thật cẩn thận, không thể dễ dàng gi¬ao ra lòng mình.
Giờ gặp người
đàn ông này, người đàn ông nguyên bản không tồn tại này, một người đàn ông hẳn
là chỉ thuộc về quá khứ, cô lại khống chế không được lòng mình, ngay cả thân thể
chính bản thân đều phản bội lại cô.
Rõ ràng đã
nói không cần có bất kỳ phản ứng gì với anh nữa, nhưng thân thể của cô vẫn bị
vuốt ve, hôn triền của anh hòa tan.
“Anh hỏi
em, em yêu anh sao?”
Cô cắn chặt
môi dưới của mình, cố gắng không làm cho ba chữ kia thốt ra.
Không thể
nói, chỉ cần mở miệng, kiên trì và giãy dụa lúc trước đều sẽ biến thành uổng
phí. Cô nên bảo vệ lòng mình, không thể dễ dàng đầu hàng.
“Được! Bổn
vương đã biết, bổn vương sẽ không đến phiền em nữa.”
Những lời
này như một roi hung hăng quất vào trong lòng cô, khiến cô trong nháy mắt quên
sạch kiên trì của mình. Nhưng là khi cô muốn mở miệng, lại phát hiện anh đã giận
dữ rời đi.
“Đại vương
gia. . . . . .” Cô vọt tới cửa, muốn đuổi theo ra ngoài, tính nói với anh mình
chỉ là đang giận lẫy, chỉ là đang ghen, bởi vì cô không muốn thấy anh cùng một
chỗ với thiên kim tiểu thư kia, ngay cả cười cũng không cho phép.
Nhưng anh
cũng không phải của mình, cô có tư cách gì có thể oán hận ghen tị?
Nhưng cô
chính là chịu không nổi, cô muốn kéo tóc người đàn bà kia, con nhỏ đáng giận,
tóc còn đẹp như vậy.
Càng theo
đuổi suy nghĩ của mình, cà