
ấy. Trong thế giới
thượng lưu này, mối quan hệ qua đường có rất nhiều, mà cô gái trước
mặt….Tuy không phải là một đại mỹ nhân, nhưng rất khả ái và đáng yêu,
ngôn ngữ và cử chỉ đều khiến người ta muốn động tâm.
Nam Khánh vươn tay định chạm vào mu bàn tay Thy Dung, một giọng nói sắc lạnh vang lên: “Không được đụng vào cô ấy.”
Khánh Nam giật mình, ngưng thần nhìn một người đàn ông mặc vét trắng,
khuôn mặt tuấn lãng, vóc dáng cao lớn, đang từng bước từng bước tiến về
phía mình.
Bách Khải Văn cực kì không hài lòng nhìn cảnh Thy Dung chén tạc chén thù với một người đàn ông lạ mặt, chẳng những thế còn vô tư cười nói, cho
anh ta thấy khuôn mặt khả ái và xinh đẹp của mình.
Chệt tiệt….Bách Khải Văn thô lỗ chửu thầm. Cô gái ngốc nghếch và nghịch
ngợm này có hiểu hoàn cảnh nguy hiểm của mình không, nếu hắn không đến
kịp, tên đàn ông kia đã đưa vào khách sạn giở trò đồi bại rồi.
Bách Khải Văn không hiểu vì sao mình lại tức giận, hắn chỉ biết không
muốn Thy Dung nói chuyện và tiếp xúc quá thân mật với một người đàn ông
khác.
“Thy Dung.” Bách Khải Văn cố đè nén giận dữ, nắm tay lôi Thy Dung đứng lên.
Nam Khánh bây giờ mới hoàn hồn, vội ngăn cản hành động cướp người của Bách Khải Văn: “Này anh, cô gái này đi cùng tôi.”
Bách Khải Văn nhếch mép cười lạnh lẽo và u ám: “Cậu không hiểu mình đang nói gì đâu. Biết điều nên tránh xa cô ấy ra, cô ấy là người của tôi.”
Nam Khánh mở to mắt nhìn Bách Khải Văn. Anh ta bị khí thế lạnh lùng và
cao ngạo của Bách Khải Văn khiến cho hơi khiếp đảm. Người đàn ông cao
lớn này tỏa ra hơi thở của một con báo đi săn đêm, mà cô gái nhỏ kia
chính là con mồi của anh ta.
Mọi người chung quanh đổ dồn ánh mắt về phía ba người. Họ đoán hai người đàn ông đang đánh ghen vì cô gái đang ngủ gục trên bàn vì say rượu kia.
Thy Dung chỉ hơi ngà ngà say, không say đến mức phải ngủ gật trên bàn,
thoáng thấy hình bóng của Bách Khải Văn ngoài cửa quán, đã muốn kiếm cớ
chuồn đi nhưng mà không kịp, đành phải giả vờ đóng giả là một con sâu
rượu.
Bách Khải Văn vốn là một người không thích tranh cãi với những kẻ hắn
không ưa, khom người, gọn gàng bế Thy Dung trên đôi tay mạnh mẽ và vững chắc của mình.
Các quý cô và các quý bà trong quán bar kinh hô lên một tiếng, họ nhìn
Bách Khải Văn bằng con mắt ngưỡng mộ và khát khao. Ai chẳng thích có
được một người tình lãng mạng, biết chiều chuộng.
Trong nháy mắt, mặt Thy Dung đỏ bừng, một phần là do rượu, chín phần là vì xấu hổ và ngại ngùng.
Trời ạ…tên vô sỉ Bách Khải Văn này đang làm gì thế ? Hắn…hắn tự nhiên
lại bế mình như một cô vợ chưa cưới trước mặt mọi người. Tin tức này mà đồn thổi ra ngoài, mình làm gì còn mặt mũi để nhìn ai nữa.
Mặc dù biết mình đã thua, nhưng mặt mũi đàn ông quan trọng hơn sự e ngại trong lòng, Nam Khánh đứng bật dậy, muốn gây khó dễ không để Bách Khải
Văn vô cớ mang người đi, trong khi anh ta phải dùng đủ mọi cách mới
chuốc rượu cho Thy Dung say, mất cả chì lẫn chài.
Bách Khải Văn cười lạnh, hất cằm ra hiệu cho hai người vệ sĩ đứng phía sau lưng.
Hai người vệ sĩ lập tức tiến lên phía trước một bước, bẻ ngón tay kêu
răng rắc, dáng vẻ hùng hổ như hung thần ác sát muốn đánh Nam Khánh một
trận nhừ tử.
Sắc mặt Nam Khánh thoáng chốc trắng bệch, tự biết mình đã đụng phải một nhân vật lợi hại.
“Nhớ cho kĩ, không bao giờ được phép có lần sau. Nếu không tôi đảm bảo
tứ chi của cậu sẽ gãy ít nhất một cái.” Bách Khải Văn sau khi nói ra một câu khiến Nam Khánh sởn tóc gáy và rùng mình ớn lạnh, đã ung dung bế
Thy Dung ra cửa quán bar.
Tâm tư của Thy Dung rất phức tạp, không biết nên mừng hay nên lo, không
biết nên cảm động ôm chầm lấy cổ Bách Khải Văn, tặng cho hắn một nụ hôn, hay là nên tiếp tục chạy trốn như trước. Dù sao thì người đàn ông này
cũng không bao giờ hiểu thế nào là đạo lý, anh ta chỉ làm theo mong muốn của cá nhân mình, anh ta biết mình cần gì và thích gì.
Thy Dung nôn nóng như đang ngồi trên lò lửa. Nếu bị anh ta mang lên xe,
sẽ không còn cơ hội trốn thoát nữa. Chỉ cần nghĩ sẽ bị anh ta bắt nhốt
và giam giữ trong nhà như tù nhân, cả người Thy Dung không khỏi cứng đờ, ý thức chạy trốn lại bùng lên mãnh liệt.
“Hoàng Thy Dung, tối nay em chết chắc rồi. Dám thử thách lòng kiên nhẫn
của anh.” Mỗi lần nghĩ đến việc Thy Dung suýt lên giường với kẻ khác,
Bách Khải Văn lại giận sôi máu.
Thy Dung chưa kịp thực hiện được ý đồ chạy trốn của mình, cánh cửa xe ô
tô BMW màu xám đen mở ra, Bách Khải Văn cẩn thận trèo lên xe, tránh
không để cho đầu Thy Dung đập vào thành xe.
“Cạch.” Lúc cánh cửa xe ô tô bị đóng chặt lại cũng là lúc trái tim Thy Dung trầm xuống.
Mí mắt run run, Thy Dung cảm nhận được hơi thở nam tính của Bách Khải
Văn rất gần mũi mình, đôi môi hoa bị môi hắn hấp trụ, bàn tay của hắn
chu du khắp cơ thể.
A…a….a…tên biến thái…đồ vô sỉ…đồ hạ lưu….sao…sao anh dám….Nhiệt độ trong cơ thể bốc cháy, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, Thy Dung bắt buộc phải mở
mắt, trừng mắt nhìn hắn, giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn.
Bách Khải Văn đang tức giận phừng phừng, hắn không dễ dàng bỏ qua cho
Thy D