
nh
sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa. Anh trai là một người cố chấp
và hiếu thắng, một khi muốn làm việc gì, sẽ phải làm bằng được.
Phong Đạt cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, thấy kim chỉ giờ đã chỉ
đến gần con số bảy, vội bảo em gái: “Thủy Tiên, anh phải đi, có chuyện
gì sau khi về nhà, hai anh em mình sẽ nói chuyện với nhau sau.”
“Vâng, anh đi cẩn thận.” Trái ngược với mọi hôm, sáng nay Hoài Thương
không khóc không nháo, không đòi đi theo, ngoan ngoãn để cho Phong Đạt
đi.
Phong Đạt kinh ngạc, không dám tin vào lỗ tai mình, cứ tưởng sẽ phải
tiêu tốn không ít nước bọt mới cắt đứt được cái đuôi hay đòi đi theo
mình.
“Anh hai, còn không mau đi đi ? Anh đang chần chờ, chẳng lẽ là muốn em
đi cùng anh ?” Hoài Thương cười vô hại, nhưng đôi mắt lại hết sức gian
sảo.
Phong Đạt thức thời, nhanh chóng khởi động xe mô tô, phóng vụt đi, để lại sau lưng một làn khói mỏng.
Hoài Thương một tay khoanh trước ngực, một tay xoa cằm, cười đến đắc ý:
“Anh trai, đừng tưởng có thể gạt bỏ em ra khỏi chuyện này. Anh không cho em đi cùng, không có nghĩa là em không thể tìm được cách.”
Chờ hình bóng của Phong Đạt chớm khuất sau cánh cửa sắt, Hoài Thương
với tay cầm lấy chiếc túi xách hình màu trắng đã giấu sẵn ở đấy từ khi
nào, mài gót chân, bôi dầu mỡ, dùng hết sức lực chạy đuổi theo chiếc xe
mô tô màu xám đen.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm đứng trên bậc thềm, nhìn cảnh hai đứa con gái nối đuôi nhau rời khỏi nhà.
“Bọn chúng đã lớn hết cả rồi.” Thư Phàm ca thán.
Hoàng Tuấn Kiệt nheo mắt cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má vợ: “Em nói đúng, chúng đã lớn hết cả rồi.”
Chạy được ra đến cổng, Hoài Thương vẫy tay, bắt được một chiếc xe tắc
xi, bảo anh ta bám theo chàng thanh niên đang cưỡi xe mô tô, mặc bộ vét
màu xám đen đằng trước.
Tài xế lưỡng lự hỏi Hoài Thương: “Tại sao phải bám theo chàng thanh niên cưỡi xe mô tô phân khối lớn kia ?”
Vốn là một cô gái giỏi đóng kịch, Hoài Thương buồn rầu nói: “Anh..anh ấy là người yêu của em, nhưng…nhưng lại lừa dối, lén lút hẹn hò với một
người khác. Em vì muốn nhìn thấy tận mặt cô tình nhân bí mật của anh ta, nên mới phải sử dụng cách này.”
Tài xế đồng cảm bảo Hoài Thương: “Được rồi, em đừng buồn. Anh sẽ giúp em bám đuôi theo anh ta.”
“Cảm ơn anh.” Hoài Thương một tay quẹt nước mắt, một tay che miệng cười trộm.
Vì muốn viết bài báo về Bách Khải Văn, Phong Đạt đã tiêu tốn một khoảng
thời gian không nhỏ để điều tra về hắn. Mất gần hai tháng, Phong Đạt mới nắm được sơ qua lịch làm việc, nhà ở, công ty và các địa điểm hắn
thường xuyên đến vào buổi tối.
Dừng xe trước cổng một tòa cao ốc hơn 10 tầng, Phong Đạt nhìn ánh nắng
mặt trời phản chiếc qua ô cửa kính trong suốt màu xanh dương.
Tuy đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, nhưng tâm vẫn không thể yên, rất sợ Bách Khải Văn bắt nhốt được mình trước khi chạy trốn.
“Thật là khổ. Tự nhiên lại trêu chọc vào một kẻ khó ưa như Bách Khải
Văn, nếu mình biết hắn là một kẻ vô sỉ và thủ đoạn như thế, mình đã
không ngu ngốc nhận bài báo đó rồi.” Phong Đạt than thở, hận không thể
đánh hư đầu óc đen tối của Bách Khải Văn.
“Giá mà tên Bách Khải Văn kia được nhà chùa tụng kinh siêu độ thì tốt
biết mấy nhỉ.” Khóe môi Phong Đạt cong lên thành một nụ cười, rất hài
lòng với những lời ‘tốt đẹp’ vừa nói ra, một chút cũng không cảm thấy
tội lỗi. Nếu Bách Khải Văn mà nghe được những lời này, chỉ sợ hắn sẽ hộc máu mà chết.
“Làm theo kế hoạch thôi, thời gian của mình không còn nhiều nữa.” Phong Đạt trèo xuống xe, đạp chân chống, tút chìa khóa xe.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng tự trấn an bản thân mình, Phong Đạt tiến
vào trong tòa cao ốc. Phong Đạt không sợ bị Bách Khải Văn bắt gặp cũng
là có lí do, theo những gì mà Phong Đạt điều tra được Bách Khải Văn là
người ưa sạch sẽ và bí ẩn, hắn không bao giờ xuất hiện công khai trước
mặt nhân viên của mình. Văn phòng của hắn nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, có thang máy đi riêng, mỗi khi đến công ty, hắn ngồi im trên văn
phòng, không muốn ai quấy rầy, ngoại trừ cô thư kí và trợ lý riêng.
Tuy nhiên để phòng ngừa những trường hợp xảy ra không nằm trong dự đoán, Phong Đạt đã thay đổi kiểu tóc, trên mắt đeo một cặp kính cận màu trắng trông trí thức và trang nghiêm.
Khuôn mặt non mềm và xinh đẹp của Phong Đạt, kết hợp với thân thể thon
gầy tạo nên vài phần anh khí, cuốn hút ánh mắt của người khác.
Tiến đến quầy tiếp tân của công ty, Phong Đạt cười ngọt ngào nói: “Chào cô, tôi muốn chuyển cho ông Văn một món đồ.”
Cô nhân viên ngây người nhìn Phong Đạt. Nếu Phong Đạt là một chàng trai
sẽ khiến nhiều cô gái phải điêu đứng, nếu là một cô gái sẽ khiến đàn ông phải khụy lụy quỳ dưới chân.
“Cậu…à anh….” Cô nhân viên lúng túng, không biết phải xưng hô với Phong Đạt thế nào.
Phong Đạt vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi, nheo mắt nhìn cô nhân viên: “Gọi tôi Phong Đạt được rồi.”
“Phong Đạt, xin chào…” Cô nhân viên hơi đỏ mặt, bẽn lẽn nở một nụ cười: “Cậu muốn gửi đồ gì cho Tổng giám đốc Văn.”
Phong Đạt liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, khóe môi nhếch lên, đoán
biết thế nào Bách Khả