Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327643

Bình chọn: 9.5.00/10/764 lượt.

không thể chịu

đựng nổi cảnh Thy Dung và người đàn ông trẻ kia nằm hôn nhau trên

giường. Trời ạ….. Thy Dung là người phụ nữ của hắn, tại sao người đàn

ông khác dám động chạm vào cơ thể cô ấy ? Không được……Trác Phi Dương

siết chặt nắm tay, mắt nổi lửa…..Hắn nhất định phải giết chết tên đàn

ông trẻ kia, sẽ trả thù cậu ta thật tàn khốc, sẽ sử dụng những hình cụ

chuyên dành cho tử tù để tra tấn cậu ta.

Thy Dung quay mặt đi, nước mắt làm mặt chát bờ môi, vị mặn của muối làm sót buốt vết thương đang cháy âm ỉ trong lòng.

Trác Phi Dương vươn tay, run run muốn chạm vào Thy Dung.

Thy Dung sợ hãi, hét to.

_Đừng đụng vào tôi…..!! – Thy Dung ôm lấy mặt, khóc nức nở - Xin anh,

xin anh hãy đi đi, hãy để tôi ở lại một mình. Tôi không muốn nhìn thấy

anh. Đi đi, làm ơn.

Thy Dung nói giọng đứt quãng. Thy Dung đang tuyệt vọng và đau khổ vì tình.

Trác Phi Dương thở dài, cào tay vào mái tóc rối.

_ Thy Dung, hãy nghe tôi nói, không có chuyện gì nữa rồi, em đừng sợ.

_Đi đi, tôi xin anh – Thy Dung nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Trác Phi Dương tức giận chửu thầm lên một tiếng. Hắn biết nếu để Thy

Dung ở đây một mình, cô ấy sẽ nghĩ quẩn và gây ra những chuyện đáng

tiếc, mà hắn thì lại không đành lòng để cô ấy ở lại đây một mình. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không bao giờ từ bỏ Thy Dung, không bao

giờ buông tay cô ấy ra.

Trác Phi Dương cúi xuống, bế Thy Dung trên đôi tay mạnh mẽ và chắc khỏe của mình.

Hắn đau đớn nói.

_Thy Dung, em đừng khóc nữa. Mọi chuyện cũng đã qua rồi. Bắt đầu từ bây

giờ, tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho việc đáng sợ này xảy ra thêm lần

nào nữa đâu.

Thy Dung úp mặt vào ngực Trác Phi Dương, khóc rấm rứt trong vòng tay hắn.

Trác Phi Dương đau xót nhìn bờ vai trần bên phải bị thương đang rỉ máu qua lớp băng màu trắng của Thy Dung.

_Chết tiệt ! Tôi nhất định sẽ bắt cậu ta phải trả giá thật đắt cho

chuyện này. Em đang bị thương thế này, cậu ta còn dám bắt cóc và sử dụng vũ lực với em nữa ?

Trác Phi Dương lo sợ cơ thể xanh xao, gầy yếu của Thy Dung sẽ tan biến

thành mây khói. Vì thế, hắn sợ hãi và hốt hoảng ôm thật chặt Thy Dung

vào lòng, nhanh chóng bế Thy Dung đi.

Vừa đi hắn vừa dịu dàng vỗ về và trấn an Thy Dung.

_Thy Dung, em đừng sợ nữa. Tôi sẽ đưa em về nhà tôi, sẽ gọi bác sĩ đến thay băng và bôi thuốc cho em.

Trong vòng tay của Trác Phi Dương, Thy Dung cảm thấy ấm áp và an toàn.

Thy Dung nhắm mắt lại, để cho nước mắt lặng lẽ rơi. Mặc dù nỗi đau và

mất mát vẫn còn, nhưng nhờ có Trác Phi Dương, Thy Dung đã thấy yên lòng

và nhẹ nhõm hơn.

Hơn 12 giờ đêm, Thư Phàm đi qua đi lại trước cánh cổng sắt, dáng vẻ bồn

chồn lo lắng, khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ. Thư Phàm đang lo cho con

gái, đang tự hỏi không biết Thy Dung đã đi đâu mà đến giờ này vẫn còn

chưa có về nhà.

Bình thường, Thư Phàm sẽ không để ý đến việc Thy Dung đi làm gì vào ban

đêm, vì lúc đó gia đình không xảy ra chuyện gì, sức khỏe của Thy Dung

tốt, Thy Dung cũng không gặp vấn đề về mặt tình cảm. Nhưng hiện giờ thì

lại khác, mặc dù danh tiếng của gia đình đã được trả lại trong sạch,

tiền trong tài khoản ngân hàng cũng được gửi trả lại, nhưng như thế

không có nghĩa là đã hết nguy hiểm, chỉ trừ khi nào bắt được kẻ bí ẩn

kia thì Thư Phàm mới yên tâm và hết lo lắng.

Hoàng Tuấn Kiệt đặt nhẹ lên hai vai Thư Phàm.

_ Thư Phàm, vào nhà ngủ đi em. Anh tin rằng con bé Thy Dung sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chẳng phải em đã bảo Trác Phi Dương đuổi theo con bé

rồi còn gì ?

_Em biết, nhưng em vẫn không thể gạt bỏ lo lắng sang một bên và đi vào

giấc ngủ được, giá mà con bé hoặc anh Phi Dương gọi cho em một cú điện

thoại, thông báo cả hai không sao, thì em sẽ yên tâm hơn.

Đúng vào lúc đó, điện thoại trong túi áo ngủ của Thư Phàm đổ chuông.

Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, cùng nhìn vào túi áo ngủ của Thư Phàm.

Thư Phàm nôn nóng vội lấy điện thoại trong túi áo ngủ, miệng lẩm bẩm thì thầm.

_Cầu mong người đang gọi điện cho em là Thy Dung hoặc anh Phi Dương. Nếu họ không gọi điện cho em, em sẽ lái xe ô tô đến thẳng nhà anh Phi

Dương.

Nghe Thư Phàm nhắc sẽ lái xe đến nhà Trác Phi Dương, Hoàng Tuấn Kiệt ghen tuông, gằn giọng.

_Anh không cho phép em một mình lái xe đến nhà Trác Phi Dương vào giờ

khuya khoắt thế này. Nếu phải đi, anh sẽ lái xe đến nhà hắn ta một mình.

Thư Phàm không để ý đến thái độ nóng giận và tức giận của Hoàng Tuấn

Kiệt. Thư Phàm dơ cao điện thoại di động, mắt tập trung nhìn vào màn

hình. Thấy số hiện lên trên màn hình là số của Trác Phi Dương, Thư Phàm

vui mừng nói.

_May quá, cuối cùng anh Phi Dương cũng đã chịu gọi điện cho em rồi.

Hoàng Tuấn Kiệt liền tước lấy chiếc điện thoại di động trong tay Thư Phàm.

_Em hãy để anh nhận cuộc gọi này cho. Anh có nhiều chuyện cần nói với hắn.

Thư Phàm bĩu môi, thừa hiểu Hoàng Tuấn Kiệt đang ghen. Để tránh những

xích mích không đáng có như ban trưa, Thư Phàm không dành lại chiếc điện thoại di động của mình.

Nhận được sự đồng ý ngầm của vợ, Hoàng Tuấn Kiệt tặng cho vợ một ánh mắt hài lòng, tay bấm nút xanh trên màn hình.

_Thư Phàm


Duck hunt