
trong vòng tay của mình. Hắn không bao giờ muốn người con gái mình yêu khóc và rơi lệ vì mình, nhưng hắn không làm được, càng cố ngăn cản, hắn càng khiến cô ấy thương tâm khóc nhiều
hơn.
Khi nỗi buồn trong lòng và nước mắt vơi đi, Thy Dung ngừng khóc.
Trác Phi Dương dùng khăn tay lau lệ trên má cho Thy Dung.
_ Thy Dung, em đừng khóc nữa, em khóc đến héo mòn thân xác rồi đây này. Em khiến tôi cảm thấy có lỗi.
Thy Dung vội vàng nói.
_Không…anh không có lỗi gì cả. Tôi hứa từ lần sau không khóc trước mặt chủ tịch nữa.
Trác Phi Dương mỉm cười, dịu dàng đặt một nụ hôn trên trán Thy Dung.
_Cô bé ngốc. Em đừng nói thế. Nếu em muốn khóc, tôi sẽ cho em mượn bờ
vai bất cứ lúc nào. Tôi không muốn em khóc trong thầm lặng, và phải chịu đựng nỗi đau một mình. Em là người phụ nữ của tôi, tôi muốn mang lại nụ cười và niềm vui cho em.
Thy Dung ra sức gật đầu, dùng mu bàn tay quẹt nước mắt trên má.
Trác Phi Dương nheo mắt cười, bẹo nhẹ vào má Thy Dung.
_Chắc em cũng đã mệt rồi. Em vào trong nhà nghỉ ngơi đi. Hãy nhớ những gì mà tôi đã dặn dò em.
_Vâng.
Trác Phi Dương mở cửa xe ô tô cho Thy Dung.
Thy Dung run run bước xuống. Trước khi đi, Thy Dung thẹn thùng, không quên nói.
_Chủ tịch, anh nhớ lái xe cẩn thận. Chúc anh ngủ ngon.
Không dám nhìn khuôn mặt đẹp trai và ánh mắt đen sâu thăm thẳm của Trác
Phi Dương lâu, Thy Dung vội quay người bước đi, hai tay ôm lấy gò má đỏ
bừng, trái tim đập như trống trận trong lồng ngực.
Trác Phi Dương ngơ ngẩn nở một nụ cười, đăm đăm nhìn theo bóng hình của
Thy Dung. Mãi cho đến khi Thy Dung mở cổng đi vào trong sân, hình bóng
của cô ấy không còn nhìn thấy nữa, hắn mới ấn nút nâng cửa kính xe ô tô, khởi động máy và phóng xe đi.
Thy Dung đứng dựa người vào cánh cổng sắt, cố điều khiển cảm giác hồi
hộp và nôn nóng trong lòng mình. Chờ cho tiếng xe ô tô đi xa dần, Thy
Dung mới dám hé mở cánh cổng sắt, đi ra ngoài.
Thy Dung đứng lặng trên vỉa hè, phóng tầm mắt nhìn con đường dài thẳng
tắp trước mặt. Thy Dung dang chìm đắm trong men say tình yêu, đang cảm
nhận được những rung động tinh tế và ngọt ngào của mối tình đầu.
Thy Dung đứng như thế một lúc lâu, cỡ khoảng hơn 20 phút. Khi đôi chân
nhức mỏi, sương đêm ngấm vào da thịt, Thy Dung mới giật mình hoàn hồn,
quay người.
Hình ảnh một người đàn ông có vóc dáng thon dài, toàn thân mặc đồ đen và đội mũ le che kín nửa khuôn mặt lọt vào trong đáy mắt, khiến trái tim
Thy Dung gần như nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ hãi, sắc mặt Thy Dung
trắng xanh, cố gắng cắn chặt môi, ngăn tiếng hét đang trực trào trong cổ họng.
_Anh..anh là ai ? Đứng chắn đường không cho tôi đi với mục đích gì ? – Thy Dung khiếp sợ, lắp bắp hỏi.
Thứ duy nhất mà Thy Dung trông thấy trong bóng tối là nụ cười nửa miệng
mang theo hơi lạnh của sương đêm và mang theo giông bão ngầm của sóng
biển.
Bất thình lình, Thy Dung chưa kịp phản ứng, một chiếc khăn tay được tẩm thuốc mê bịt kín vào mũi và vào miệng.
Thy Dung chỉ giãy dụa được mấy giây, sau đó lả dần ra phía sau, hai mắt
từ từ khép lại. Bóng tối hoàn toàn kiểm soát suy nghĩ và tâm trí của Thy Dung.
Thy Dung giật mình tỉnh thuốc mê khi vết thương trên vai phải bị đụng chạm
mạnh. Nhăn nhó kêu rên lên một tiếng, Thy Dung mở mắt, mông lung và mờ
ảo nhìn xung quanh. Ban đầu ánh sáng là những hình ảnh mờ nhạt, không rõ hình thù chỉ có hai màu trắng và đen. Dần dần, Thy Dung đã làm quen
được với ánh sáng yếu ớt của căn phòng. Thy Dung giật mình hoảng sợ,
muốn ngồi nhỏm dậy khi nhớ ra chuyện xảy ra lúc nãy. Thy Dung nhớ mình
bị một người đàn ông lạ mặt chắn đường, bị chụp thuốc mê, sau đó…..
Khi đã lấy lại được thần trí, Thy Dung thấy mình đang nằm trên giường,
chiếc áo khoác bên ngoài đã được cởi ra, bên trong đang mặc một chiếc
váy mỏng màu hồng nhạt, mái tóc tơ buông xõa xuống nền gối trắng tinh.
Chân tay nhức mỏi, cả cơ thể đau như dần.
Thy Dung nhăn nhó khổ sở, đầu có cảm giác như đang bị tách ra làm đôi.
Chống tay xuống nệm, sắc mặt nhợt nhạt, Thy Dung bóp thái dương, đưa mắt quan sát căn phòng khắp một lượt.
Thy Dung đánh giá, căn phòng này rất rộng rãi và sang trọng, đồ đạc
thuộc loại đắt tiền, trên trần nhà treo những chùm đèn tỏa ra ánh sáng
trắng đục, cửa sổ được mở rộng, rèm cửa bay bay, mùi nước hoa hồng xịt
phòng thơm nức. Nếu không nhớ lại cảnh mình bị bắt cóc, Thy Dung sẽ
tưởng mình vừa mới lạc vào trong một câu truyện cổ tích, trong đó mình
là một nàng Lọ Lem vừa mới được Hoàng Tử đưa về cung điện của chàng.
Cánh cửa phòng tắm bật mở, một người đàn ông thân thể cao lớn và thon
dài, mái tóc ướt sũng nước, nửa thân trên để trần, nửa thân dưới mặc một chiếc quần thun .
Thy Dung khiếp sợ, mở to mắt nhìn, cả thân thể đều run lên.
Người đàn ông trẻ phát hiện Thy Dung đã tỉnh, anh ta cười hỏi.
_Em thấy trong người thế nào, đã bớt đau đầu chưa ?
Thy Dung á khẩu, mãi một lúc lâu mới cất nổi lên lời. Những tiếng lắp bắp, không đầu không đuôi.
_Anh…anh….tại …tại sao anh lại ở đây ? Anh…anh chính là người đã chụp thuốc mê tôi ?
Người đàn trẻ khẳng khái nhận tội.
_Đúng thế. Ch