
Ôm lấy mặt khóc nức nở.
Bách Khải Văn đứng trên hành lang, trước cửa phòng 601. Dáng vẻ buồn bã và cô đơn.
Bốn giờ sáng Thy Dung giật mình thức giấc. Cả người đều rất đau. Đầu nhức
như búa bổ. Thy Dung có cảm giác mình như vừa mới trải qua một trận
chiến, hay vừa mới chạy việt dã về.
Đưa tay bóp trán. Mắt mông lung nhìn trần nhà. Nửa tỉnh nửa mơ. Thy Dung cố nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua.
Thy Dung nhớ, tám giờ tối hôm qua sau khi nhận được cuộc gọi của chú
Tuấn Nam, đã bắt một chiếc xe tắc xi đến quán bar Thiên Hoàng, tại đó đã bắt gặp hình ảnh say rượu của Trác Phi Dương. Khi đưa được hắn trở về
nhà, mình và hắn….
Thy Dung giật mình, thảng thốt kinh sợ, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh.
Trác Phi Dương vẫn còn ngủ mê mệt. Mái tóc màu đen rối lòa xòa trước
trán. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt khẽ hé mở. Khuôn mặt hiền hòa trong
giấc ngủ say.
Thy Dung lặng người nhìn ngắm Trác Phi Dương không chớp mắt. Đôi mắt ánh lên những tia nhìn tràn đầy tình yêu. Thy Dung không hối hận với những
gì mà mình đã làm. Thy Dung hài lòng và mãn nguyện với quyết định của
mình. Thy Dung rất mừng vì mình đã trao tất cả những gì mà mình có cho
hắn.
Thy Dung đã chứng minh được mình vẫn còn là một cô gái trong trắng.
Người đàn ông đầu tiên và duy nhất là Trác Phi Dương. Thy Dung hy vọng,
hắn sẽ không còn hiểu lầm và khinh ghét mình nữa, cũng không còn coi
mình là một người phụ lăng nhăng, không chung thủy nữa.
Thy Dung vươn ray, run run muốn chạm vào gò má của Trác Phi Dương. Nhưng lại sợ khiến hắn giật mình thức giấc, mình sẽ khó bề mà ăn nói và đối
diện với hắn sau chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Thy Dung không còn dám
động chạm vào hắn nữa, dù chỉ là một cái lướt nhẹ qua gò má.
Chống tay xuống nệm. Cố nâng thần hình mệt mỏi và mềm nhũn dậy. Thy Dung cúi đầu những dấu vết trên thân thể mình. Mặt Thy Dung đỏ như gấc chín. Nhiệt độ trong người bốc cháy.
Thy Dung bịt chặt miệng. Nghĩ cũng không dám nghĩ lại những hình ảnh
đáng xấu hổ vào đêm hôm qua. Lần đầu tiên của một người phụ nữ đều phải
trải qua cảm giác như thế sao ?
Thy Dung quén gọn chăn sang một bên. Vừa rón rén di chuyển thân hình như một con mèo. Thy Dung vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Trác Phi Dương. Chỉ sợ hắn bất thình lình tỉnh đậy đúng vào lúc này. Nếu thế, Thy Dung
không còn mặt mũi để trông thấy hắn nữa. Thy Dung sẽ ước có một cái khe
nẻ để chui tọt xuống, không bao giờ còn dám ngóc đầu lên nữa. Thy Dung
rất sợ Trác Phi Dương hiểu lầm mình, cho rằng mình đang hối hận khi
quyết định trao thân cho hắn vào tối hôm qua.
Vơ lấy bộ quần áo bị vứt lung tung dưới đất. Cố nén nhịn cảm giác đau đớn toàn thân. Thy Dung mặc vội vào người.
Trác Phi Dương trở mình.
Thy Dung giật mình kinh sợ. Hoảng hốt dừng tất cả các hành động. Run rẩy nhìn Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương chỉ trở mình một chút. Hắn lại nằm im như cũ.
Thấy không còn động tĩnh gì nữa. Thy Dung thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. Cố gắng mặc nốt chiếc áo khoác vào người.
Mặc xong quần áo. Không dám chần chờ thêm nữa. Thy Dung nhẹ nhàng mở cửa phòng. Nhón gót chân rời khỏi phòng. Thy Dung sợ gây tiếng động sẽ
khiến Trác Phi Dương tỉnh giấc. Cũng may, buổi tối hôm qua uống rượu
say, lại xảy ra chuyện kia, Trác Phi Dương ngủ sâu hơn bình thường.
Thư Phàm đóng cửa phòng. Đi chân trần xuống lầu. Thy Dung gặp ông quản
gia dưới tiền sảnh. Ông quản gia và mấy cô giúp việc đều biết buổi tối
hôm qua sau khi đưa Trác Phi Dương về nhà, Thy Dung không hề rời phòng
của hắn nửa bước, đến sáng hôm nay mới thấy mặt Thy Dung. Họ không đoán
được sự tình bên trong, họ tưởng Thy Dung chăm sóc Trác Phi Dương cả đêm hôm qua. Họ biết ơn Thy Dung về điều đó.
Ông quản gia quan tâm hỏi:
_Chào cháu. Cháu đã dậy rồi. Đã đói bụng chưa ? Có muốn ăn gì không để bác bảo người làm trong nhà dọn bữa sáng cho cháu.
Thy Dung kinh ngạc khi thấy người làm trong nhà Trác Phi Dương dậy sớm
như thế này. Vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng. Thy Dung cụp mi, hơi đỏ mặt
đáp:
_Dạ. Không cần đâu ạ. Cháu không cảm thấy đói. Cháu đã ở đây gần cả đêm rồi. Đã đến lúc cháu phải về nhà.
Thy Dung dợm bước chân đi. Chỉ sợ nếu còn dùng dằng ở đây, Trác Phi Dương sẽ tỉnh lại. Cũng sắp đến thời điểm hắn dậy rồi.
Ông quản gia cười nói:
_Cháu đâu cần phải vội như thế. Hôm nay là chủ nhật, cậu chủ không phải
đi làm, cháu hãy ở lại đây chơi với cậu chủ một hôm đi. Cháu và cậu chủ
chắc là có nhiều chuyện cần nói với nhau.
Thy Dung vừa xấu hổ vừa quẫn bách, vội từ chối:
_Dạ. Không được đâu ạ. Cháu thật sự cần phải về. Bố mẹ cháu đang mong.
Nói xong, Thy Dung băng mình chạy đi, không dám nói thêm câu nào với ông quản gia nữa, chỉ sợ ông ấy sẽ giữ mình ở lại và hỏi han đủ thứ chuyện. Nếu thế chuyện đáng xấu hổ xảy ra vào tối hôm qua, sớm muộn gì cũng bị
lộ ra.
Ông quản gia vừa lắc đầu phì cười, vừa lẩm bẩm một mình:
_Cô bé chắc là đang xấu hổ và ngượng ngùng đây mà. Cô bé trông thế mà
thật đáng yêu. Hy vọng cậu chủ và cô bé có thể đến được với nhau.
Không thể giữ Thy Dung ở lại. Ông quản gia đ