
đây khiến hắn cực kì khó chịu. Bách Khải
Văn nhắc cho Trác Phi Dương nhớ, một thuở ngọt ngào và vui vẻ giữa hắn
và Thy Dung. Một người luôn tự cao tự đại như Trác Phi Dương, lần đầu
tiên mới nếm mùi khổ sở của ái tình và cảm thấy tự ti khi không thể bằng được người ta.
Trác Phi Dương không muốn nhận thua Bách Khải Văn cũng không được. Bách
Khải Văn trẻ tuổi hơn hẳn, công danh và sự nghiệp cũng không kém, hơn
nữa Bách Khải Văn rất biết lấy lòng phụ nữ. Còn hắn…
Trác Phi Dương buồn bã nghĩ thầm, hắn đã trở thành một ông già cổ hủ mất rồi, ngay cả mấy câu nói ngon ngọt cũng không biết phải nói thế nào.
Hắn nhớ từ khi bắt đầu hẹn hò với Thy Dung, hắn ngoài quát và mắng Thy
Dung ra, thì hình như hắn không nói được câu nào dễ nghe cả. Đột nhiên…
Cả người Trác Phi Dương lạnh toát, hơi thở ngưng đọng, sắc mặt có chút
biến đổi, nỗi lo sợ mất mát trong lòng hắn mỗi lúc một dày thêm.
Đúng vào lúc đó, bác sĩ và y tá cấp cứu cho Thy Dung mở cửa bước ra ngoài.
Bách Khải Văn và Trác Phi Dương cùng nhau bước lên.
Bách Khải Văn nhanh miệng hơn Trác Phi Dương, run giọng hỏi: “Bác sĩ,
tình hình bệnh tình của cô ấy thế nào rồi ? Cô ấy vẫn ổn chứ ?”
Trác Phi Dương đông cứng cả người, căng thẳng chờ nghe bác sĩ trả lời.
Bác sĩ chỉnh gọng kính, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, mệt mỏi đáp: “Vết thương trên vai cô ấy bị chém khá sâu, mất máu khá người, cộng
thêm những vết thương trên cơ thể, tuy không nguy hiểm đến tính mạng,
nhưng hiện giờ cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh.”
Bách Khải Văn chua xót hỏi tiếp: “Ý của bác sĩ là tính mạng của cô ấy đã được đảm bảo, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại ?”
Bách Khải Văn không che giấu được kích động và vui mừng trong giọng nói hơi run của mình.
Bác sĩ gật đầu, nói: “Đúng thế. Tôi chưa từng thấy có một bệnh nhân nào lại có ý chí kiên cường như cô ấy.”
Ông bác kĩ kết thúc báo cáo tình hình bệnh tình của Thy Dung bằng một nụ cười ấm áp trên môi.
Cơ thể căng cứng của Trác Phi Dương dần thả lỏng, trái tim hắn cũng dần
lấy lại được những nhịp đập bình thường, đôi mắt u ám của hắn đã có
những tia sáng nhỏ nhoi, đang lóe sáng trong đêm đông.
Như chợt nghĩ ra điều gì đấy, ông bác sĩ nhìn hai chàng trai trước mặt :“Hai người là gì của cô gái ?”
Ông bác sĩ không biết mối quan hệ giữa Trác Phi Dương và Thy Dung đã vô tình hỏi: “Tôi tưởng cậu là chồng của cô gái ?”
Do lúc nãy khi đi đăng kí nhập viện cho Thy Dung, Tuấn Nam đã ghi trên
hồ sơ bệnh án như thế, hơn nữa lúc đó Trác Phi Dương bộ dạng hốt hoảng
bế Thy Dung toàn thân đẫm máu vào bệnh viện, hối thúc bác sĩ và y tá
nhanh nhanh đưa Thy Dung vào phòng cấp cứu đã khiến bệnh nhân, y tá và
bác sĩ hiểu lầm Trác Phi Dương thật sự là chồng của Thy Dung.
Bách Khải Văn tái mặt, đùng đùng nổi giận, cười như không cười, nói: “Bác sĩ, ông đừng nói lung tung, anh ta chỉ là….”
Trác Phi Dương cười lạnh, ngắt lời Bách Khải Văn: “Cậu muốn gây sự với
tôi ? Muốn tôi nhờ bảo vệ của bệnh viện tống cổ cậu ra khỏi đây không ?”
Trác Phi Dương đã vô cùng chán ghét Bách Khải Văn, tên này còn không
biết điều muốn khiêu khích tính kiên nhẫn và chịu đựng của hắn nữa.
Trác Phi Dương thề không bao giờ để Bách Khải Văn có cơ hội thân cận với Thy Dung thêm nữa. Hắn nhất định phải tìm cách tách Bách Khải Văn ra
khỏi Thy Dung bằng được.
Ông bác sĩ nghe hai chàng trai trẻ cãi nhau, tưởng Bách Khải Văn là
người yêu cũ của Thy Dung, vội khuyên can: “Này hai chàng trai trẻ, tôi
mặc dù không biết mối quan hệ thật sự của các cậu là gì, cũng làm ơn
đừng gây rối ở đây. Cô ấy còn đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trong kia. Chắc cô ấy cũng không muốn hai cậu gây sự đánh nhau vì cô ấy.”
Trước lời khuyên hết sức chí lí và chí tình của ông bác sĩ, Bách Khải
Văn và Trác Phi Dương mặt lạnh như tiền, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó ngoảnh mặt làm ngơ, không ai bảo ai câu nào.
Ông bác sĩ buồn cười nhìn hai chàng trai trẻ, thấy hai con người này cực kì thú vị.
Buổi sáng ở bệnh viện, trời trong xanh, nắng ấm. Hôm nay là một ngày đẹp
trời. Sáu giờ sáng, bệnh viện tấp nập người ra người vào, bệnh nhân, y
tá và bác sỹ đều bận rộn chuẩn bị cho một ngày mới.
Thy Dung nằm thiêm thiếp trên giường. Cả đêm hôm qua không ngủ được ngon giấc. Vết thương sâu hoắm trên vai đau nhức vào tận trong xương. Trên
trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Thy Dung đã trải qua một đêm
khó khăn và mệt nhọc.
Mí mắt run lên nhè nhẹ, chớp chớp mấy cái, Thy Dung mông lung mở mắt.
Thứ đầu tiên mà Thy Dung nhìn thấy là trần nhà. Trần nhà có màu trắng.
Rèm cửa sổ đang nhẹ bay phất phơ trong gió. Ánh sáng mặt trời chiếu
xuyên qua tấm rèm cửa, soi rọi vào trong phòng. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Thy Dung khẽ cựa mình. Động chạm nhẹ đến viết thương, Thy Dung rên lên một tiếng.
Vừa lúc đó, Thy Dung đã làm giật mình người đang ngồi trên ghế gần cạnh
mép giường. Tầm nhìn của Thy Dung giao với tầm nhìn của người đó. Thy
Dung đông cứng cả người, hơi thở ngưng đọng, ngơ ngác nhìn người đó
không chớp mắt. Thy Dung cho rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không có thật. Ngư