
hị chèn
ép, sẽ ngóc đầu dậy, những tập đoàn lớn sẽ phất lên như diều gặp gió.
Trong cuộc chiến tranh giành quyền lực và kim tiền này, thương trường
chính là máu và nước mắt. Một tập đoàn bị sụp đổ sẽ là cơ may có một
không hai cho những tập đoàn khác.
Cổ phiếu liên tiếp bị sút giá, các đối tác xin rút vốn đầu tư, nhiều dự
án lớn bị hủy bỏ, tập đoàn Hoàng Thị đang đứng trước nguy cơ bị phá sản.
Hoàng Tuấn Kiệt vừa lo cho con gái, vừa phải điên đầu lo giải quyết rắc
rối của công ty. Mấy ngày vừa qua, hắn không chợp mắt được một chút nào, trong đầu hắn lúc nào cũng vang lên tiếng gọi kêu cứu của Hoài Thương.
Hắn lo Thy Dung ở bên Mỹ cũng không được an toàn vì thế đã bí mật cử
người sang bên ấy bảo vệ cho con gái. Hắn không dám nói chuyện phiền
phức mà gia đình và công ty mới gặp phải cho Thy Dung, ông Gia Huy và bố mẹ vợ biết, vì sợ cả ba sẽ lo lắng, sẽ ngay lập tức mua vé máy bay về
nước.
Hoàng Tuấn Kiệt sẽ an tâm hơn khi người thân được an toàn. Hắn không
muốn bất cứ ai trong gia đình gặp nguy hiểm, một mình Hoài Thương bị bắt cóc đã vượt quá sức chịu đựng của hắn rồi.
Chín giờ sáng, nhà họ Hoàng lại nhận được một phong bì màu trắng thứ hai.
Tất cả mọi người trong nhà đều túm tụm lại một chỗ, quây quần ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha trong phòng khách.
Hoàng Tuấn Kiệt run run, siết nhẹ chiếc phong bì màu trắng trong tay,
lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi. Khuôn mặt đẹp trai, nam tính của hắn đã
nhuốm sắc màu ảm đạm, chỉ có đôi mắt của hắn là vẫn còn sáng và tinh
anh.
Nhẹ nhàng xé bỏ lớp giấy bao trên mép phong bì, Hoàng Tuấn Kiệt hồi hộp
hé mở miệng phong bì. Bên trong có một tờ giấy gấp làm đôi, và sáu bức
ảnh.
Tú Linh bịt chặt miệng, nước mắt thấm ướt qua kẽ ngón tay.
Vũ Gia Minh vỗ nhẹ vào vai vợ, dịu dàng trấn an: “Em đừng khóc, mọi chuyện rồi sẽ qua cả thôi.”
Tú Anh ngồi bên cạnh Vũ Gia Minh. Nó tuy hãy còn trẻ, nhưng cũng phần
nào hiểu được người thân trong gia đình đang gặp phải nguy hiểm và khó
khăn gì.
Khánh Sơn ngồi dựa người ra sau ghế, trong lòng hắn cũng đang lo lắng
cho tính mạng của Hoài Thương, cũng thương xót cho hoàn cảnh không may
của gia đình bác Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoài Thương và Thy Dung lớn lên với hắn từ nhỏ, cả ba lại bằng tuổi
nhau, do đồng trang lứa nên hiểu nhau hơn, mối quan hệ chẳng khác gì bạn bè, có đôi khi Khánh Sơn còn coi Thy Dung và Hoài Thương là hai đứa em
gái đề hò sai và bắt nạt, hắn chưa bao giờ coi cả hai là chị họ của
mình.
Nay Hoài Thương gặp nạn, tình thân máu mủ trong hắn sống dậy. Nếu có
thể, hắn cũng muốn góp một phần nhỏ sức lực trong việc tìm kiếm tung
tích của Hoài Thương.
Thư Phàm đã gầy đi trông thấy, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi bị cắn đến trắng bệch, đôi mắt phảng phất buồn rầu và ưu tư.
Nếu Hoài Thương có mệnh hệ gì, Thư Phàm sợ rằng mình sẽ đau buồn mà
chết. Thư Phàm đã mất đi một đứa con trai rồi, Thư Phàm không muốn mất
thêm một đứa con nữa.
Thật ra, Thư Phàm sinh ba, không phải là sinh đôi. Thư Phàm sinh được
hai gái và một trai, đứa bé trai kia mệnh bạc, chỉ sống được đến năm lên tám tuổi thì mất, vì sự kiện đau buồn này, Thy Dung đã ăn mặc như con
trai và lấy tên của anh trai mình là Phong Đạt.
Thư Phàm không muốn con bé tự trách mình, không muốn nó phải thay anh
trai nó báo hiếu cho mình, nhưng con bé vẫn ương bướng muốn làm theo ý
mình. Cũng may, đến sinh nhật năm 18 tuổi, nó đã quay về đúng giới tính
thật của mình.
Đã có rất nhiều lần, Thư Phàm muốn khuyên Thy Dung đừng tự trách bản
thân mình, nhưng mỗi lần nhắc đến tên của đứa con trai đã mất, cả Thy
Dung và Thư Phàm đều khóc, lời nói nghẹn ứ trong cổ họng. Sự ra đi của
Phong Đạt, vĩnh viễn là một nỗi đau không dễ xóa nhòa đối với gia đình
nhà họ Hoàng, nhất là đối với Thy Dung.
Hoàng Tuấn Kiệt lôi sáu bức ảnh và bức thư ra khỏi chiếc phong bì màu trắng.
Lần này ngoài nhận được một chiếc phong bì màu trắng, Hoàng Tuấn Kiệt còn nhận được một chiếc hộp nhỏ được gián kín.
Mọi người chụm đầu xem.
Sáu bức ảnh đều chụp cảnh Hoài Thương bị trói vào một cây cột gỗ, khuôn
mặt của cô nhóc hơi nhợt nhạt, đôi mắt bàng hoàng kinh sợ, tóc tai tán
loạn, hình như đã nhìn thấy một thứ gì đó rất khủng khiếp.
Tú Linh khóc nấc lên, ôm chặt lấy hai vai của chồng.
Vũ Gia Minh chua xót, một tay vòng qua eo vợ, một tay vỗ nhẹ vào lưng.
Thư Phàm cắn chặt môi, cố ngăn những giọt lệ đang trực trào trên khóe mắt.
Hoàng Tuấn Kiệt ôm lấy vai vợ, một câu cũng không nói, nhưng vòng tay ấm áp, ánh mắt chất chứa yêu thương và lo lắng của hắn đã nói lên tất cả,
tình cảm mà hắn dành cho Thư Phàm và hai đứa con lúc nào cũng đầy, chưa
bao giờ vơi.
Thư Phàm cảm nhận được nỗi lo lắng và phiền muộn của hắn, cũng hiểu hắn
đang rơi vào tình thế khó xử thế nào. Hắn đang đứng giữa ngã ba đường.
Nếu hắn gọi điện cho ông Gia Huy, yêu cầu ông thực hiện đúng theo những
gì mà tên bắt cóc kia nói, như thế chẳng khác gì chính tay hắn hủy đi
danh dự của bố hắn, có thể vì điều này căn bệnh tim của ông Gia Huy sẽ
đến mức độ cuối cùng, và biết đâu ông sẽ đột quỵ mà chết.
Nhưng nếu ôn