
gồi trên ghế sa lông màu nâu, trên mặt bàn kính đặt một ly rượu vang màu tím sẫm, tay hắn đang cầm một ly rượu.
Thy Dung thấy khuôn mặt hắn hơi trầm buồn, hình như hắn đang gặp phải vấn đề gì đó bế tắc, khó giải quyết.
Nghe thấy tiếng bước chân uyển chuyển, vang lên nhè nhẹ như tiếng lá rơi của Thy Dung, Trác Phi Dương quay lại nhìn.
Thy Dung đẹp dịu dàng và nữ tính trong chiếc váy màu tím nhạt, do vừa
mới tắm xong, cả cơ thể đều mang theo một mùi hương thơm ngát và tinh
khiết.
Lần đầu tiên trong đời sau 18 năm, Trác Phi Dương mới ngắm nhìn một cô
gái kĩ đến như vậy. Hắn nhìn từ đầu xuống chân Thy Dung. Nếu nói rằng
hắn không có một chút động tâm, không hề rung động mỗi khi trông thấy
Thy Dung là nói dối. Hắn đã thích Thy Dung, thật lòng thích Thy Dung,
tình cảm này không dễ phai nhòa, mà càng ngày càng trở nên sâu đậm hơn
trước.
“Đã tắm xong rồi ?”
“Vâng.”
Bị ánh mắt thâm thúy của Trác Phi Dương nhìn từ đầu xuống chân, Thy Dung thấy gai hết cả người, mặt không tự chủ được đã đỏ bừng lên, ngay cả lỗ tai cũng hồng.
“Đã ăn cơm tối chưa ?” Trác Phi Dương đều giọng.
“Dạ….” Thy Dung định nói là đã ăn rồi, nhưng cái bụng đói đã phản bội lại chủ nhân, những tiếng ùng ục đã nói lên tất cả.
Trác Phi Dương hơi hơi nhíu mày, nén giận hỏi: “Cô đã không dùng bữa bao lâu rồi.”
Thy Dung vừa xấu hổ vừa quẫn bách, run giọng đáp: “Từ…từ chiều.”
“Ngồi xuống đây đi, tôi sẽ gọi bữa tối cho hai chúng ta.”
“Chủ tịch vẫn còn chưa ăn cơm tối ư ?” Thy Dung không nhịn được đã ngẩng đầu nhìn Trác Phi Dương, buột miệng hỏi . Khi lời nói đã phát ra khỏi
miệng, Thy Dung tự mắng mình ngu ngốc, hỏi một câu thật dư thừa.
Trác Phi Dương không nói gì, hắn mở điện thoại, nói đôi ba câu với đầu bếp làm việc trong khách sạn. Nói xong, hắn cúp máy.
Thy Dung ngượng ngùng chọn một chỗ đối diện với Trác Phi Dương, sợ bị
đôi mắt lạnh như băng của hắn chiếu rọi trúng, liền chuyển dịch về một
góc trên ghế sô pha.
Thy Dung không biết hành động ngốc nghếch của mình đã chọc giận Trác Phi Dương. Hắn cho rằng Thy Dung đang sợ hắn, không muốn ở cùng một chỗ với hắn.
“Cô muốn trở về khách sạn với Bách Khải Văn, đang lo lắng cho hắn ?”
Trác Phi Dương không muốn ghen tuông, không muốn nhắc đến tên của Bách
Khải Văn, nhưng không hiểu vì sao chỉ cần Thy Dung cư xử một cách khác
sáo, và thập phần xa lạ với hắn, hắn lại không thể không chế được tức
giận và bực bội lúc nào cũng trực chờ muốn bùng nổ trong người.
“Không phải.” Thy Dung lắc đầu đáp: “Tôi chỉ sợ làm phiền chủ tịch, khiến chủ tịch không vui.”
“Tại sao tôi lại không vui ? Nếu tôi không muốn nhìn thấy cô, hay không
muốn có bất cứ quan hệ gì với cô, tôi sẽ không đề nghị hẹn hò với cô,
cũng không mang cô về đây.”
“Thật sao ?” Thy Dung không nén được vui mừng hỏi.
“Tuổi tác của tôi và cô chênh lệch nhau quá lớn. Cô mới hơn 18 tuổi một chút, tôi đã hơn 40 tuổi rồi. Thích một người như tôi, sẽ thiệt thòi
cho cô.”
Trác Phi Dương chân thành bảo Thy Dung: “Cô hãy suy nghĩ cho kĩ, nếu cô
chấp nhận hẹn hò với tôi, cô sẽ không còn đường lui nữa đâu. Vì một khi
tôi đã quyết định chọn lựa một ai, tôi sẽ không thay đổi quyết định của
mình, cũng không cho phép người đó phản bội và lừa dối tôi.”
Những lời chân thành và ấp áp của Trác Phi Dương đã khiến trái tim Thy Dung tan chảy, cảm động muốn rơi lệ.
Thy Dung nghẹn ngào nói: “Chỉ cần anh chấp nhận tình cảm của tôi, thì
tôi không còn mong mỏi nào hơn. Nếu tôi để ý đến sự chênh lệch tuổi tác
giữa hai chúng ta, tôi đã không thích anh, không tỏ tình với anh.”
Thy Dung siết chặt hai tay, lo sợ hỏi Trác Phi Dương một vấn đề quan
trọng: “Chủ tịch sẽ…sẽ không vì cho rằng tôi là một đứa trẻ con mà coi
thường và không chấp nhận tôi chứ ?”
“Tôi tưởng cô chê tôi già và khó tính ?” Trác Phi Dương nheo mắt nhìn Thy Dung, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Thy Dung bật cười, vừa cười vừa khóc, hạnh phúc ùa về như mật ngọt của
hương hoa, trái tim đang khiêu vũ trong lồng ngực. Cuối cùng Thy Dung
cũng đã có được đáp mà mình mong mỏi từ lâu.
Hoài Thương đã mất tích được hơn ba ngày, không hề có một chút tin tức. Tất
cả những thám tử mà Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh cử đi đều không thu
được một chút thông tin khả quan nào.
Người cung cấp thông tin cho báo chí, viết và đăng bài về ông Gia Huy là một người đàn ông bí ẩn. Anh ta không xuất hiện một cách lộ diện, mà
giả giọng gọi điện đến từng tòa soạn, vừa cung cấp tư liệu vừa cho bọn
họ một số tiền lớn, nhằm thúc đẩy nhanh quá trình in ấn và xuất bản báo
ra thị trường.
Bây giờ thông tin liên quan đến quá khứ của ông Gia Huy tràn lan trên
các phương tiện thông tin đại chúng, nhà nhà đều đọc báo và xem ti vi,
ngày cả một đứa trẻ nhỏ hơn 10 tuổi cũng biết sơ qua về quá khứ không
mất tốt đẹp của ông Gia Huy.
Bọn sinh viên đại học và cao đẳng còn làm hẳn một bài vè về ông Gia Huy, người lớn phỉ nhổ và chửu rủa ông Gia Huy thậm tệ, đối thủ của tập đoàn Hoàng Thị lại thập phần vui sướng khi người khác gặp họa. Chỉ cần tập
đoàn Hoàng Thị sụp đổ, có nhiều tập đoàn nhỏ bị tập đoàn Hoàng T