
đỏ.
"Lão đại, chị dâu vừa bị mang đi thì Đường Tuấn liền mang theo các anh
em đi tìm, không chừng Đường Tuấn đã tìm được người, anh đợi chút, tôi
xử lý lại miệng vết thương cho anh!"
"Xử lý cái rắm, tay của cậu có thể xử lý cái gì cho tôi, đi lấy cái hòm cho tôi!"
"Lục Phạm, lúc cô nhóc bị ép buộc, có tình trạng gì?" Anh cầm băng từ sau lưng chuyển qua, quấn thật chặt vết thương của mình.
"Lúc tôi và Tuấn đi ra liền nhìn thấy cửa mở, cửa có đống mảnh thủy tinh!"
"Cô nhóc thật sự rất kỹ tính, các cậu nói với cô ấy nguy hiểm chưa?"
"Nói rồi, A Tuấn đem tất cả chuyện của anh nói ra!"
Tư Mộ Thần dừng tay lại, hồi lâu, anh hỏi một câu.
"Cô nhóc phản ứng gì?"
"Chị dâu khóc!"
Nét mặt Tư Mộ Thần giống như là vui mừng, rốt cuộc khiến cô nhóc nóng
lên, anh cho là cô nhóc sẽ lạnh nhạt. Nhưng cô nhóc mới vừa nóng lên đã
bị người ta bắt cóc, thật sự là đáng hận đáng cáu!
"Lục Phạm, cậu ở nhà chờ, tôi đi xem một chút, trở lại gọi điện thoại cho tôi!" Anh cầm quần áo lên mặc thật nhanh.
"Lão đại, anh không thể đi, chờ A Tuấn trở lại hãy nói!" Lục Phạm ngăn cản Tư Mộ Thần rời đi.
"Thằng nhóc này, cậu dám chống đối tôi sao?" Anh muốn quật ngã Lục Phạm, nhưng thân thể đó kiên định đứng vững bất động.
"Lão đại, Đường Tuấn là cấp trên của tôi, tôi theo quân lệnh!"
"Khốn kiếp, tôi là cấp trên cao nhất của cậu! Cậu tránh ra cho tôi!"
"Tướng ở bên ngoài quân mệnh có thể không nhận!"
"Tránh ra, Lục Phạm, cậu còn dám cản trở, tôi lập tức đưa cậu đến chỗ ông nội cậu đó!"
"Tư Mộ Thần! Anh cho rằng hôm nay anh ra khỏi cánh cửa này sao? Chuyện
gì đều do anh thay gánh vác thay các anh em, cũng nên để cho các anh em
giúp anh gánh vác!"
"Thật xin lỗi, lão đại!" Lục Phạm nhìn Tư Mộ Thần lảo đảo, biết là có công hiệu.
"Cậu bỏ thuốc tôi?"
"Lão đại, anh ngủ một giấc, nếu Đường Tuấn vẫn không dẫn người trở lại, các anh em tuyệt đối không ngăn anh!"
Anh còn có thể nói gì? Thuốc đã hạ rồi, để nguyên quần áo, ngoan ngoãn nằm lại trên giường.
Trong hang núi
Cảnh Tô lạnh run lẩy bẩy, cô nhìn người mang mặt nạ đối diện, cảm thấy
rất kỳ quái. Anh ta không có làm hại mình, cũng không có rời đi, giống
như là đang chờ người nào đó.
"Không hỏi vì sao tôi bắt cóc cô à?"
"Anh muốn nói thì đã sớm nói!"
"Uất ức cô rồi, chỉ cần tôi an toàn rời đi sẽ tuyệt đối không tổn thương cô nửa phần!"
"Tại sao?" Cảnh Tô cảm thấy rất tò mò, bắt cóc cô có thể có được chỗ tốt gì?
"Bởi vì cô là một miếng mồi ngon khối người muốn lấy!"
"Tôi" Người đàn ông bắt cóc đột nhiên chỉ đầu mình, Cảnh Tô lập tức cảm
thấy ý nghĩ trước đó cực kỳ sai lầm, người đàn ông này không phải không
làm hại cô!
"Đừng nói chuyện! Có người đến rồi!"
"Xì xào ~ xì xào ~"
"Cô cô cô ~ cô cô cô ~"
Nhìn người đàn ông thầm thì kêu, cô lập tức hiểu đây là người đến bàn bạc, bọn họ rốt cuộc là ai?
Không được, mình nhất định phải thừa dịp chạy trốn trước khi bọn họ giao dịch, hiện tại chỉ có thể ổn định người đàn ông này.
Có lẽ là tìm theo tiếng mà đến, có bao nhiêu người bịt mặt xuất hiện trước mặt cô.
"Người anh muốn, tôi đã mang tới cho anh, mau giúp tôi rời đi!"
"Được, nơi này là tiền của anh, nhìn trên bầu trời, là máy bay trực thăng phái đến cho anh!"
Người đàn ông đi ra cửa hang nhìn lên bầu trời, người bịt mặt cầm đầu khác giơ súng lục lên, nhanh chóng nổ súng.
Vào lúc Cảnh Tô mới vừa hô lên ‘không cần’, phút chốc kia đạn đã ghim
vào lồng ngực anh ta, một người sống sờ sờ ngã xuống, cô lại trải qua
cảm giác tử vong lần nữa.
"Sợ?" Người đàn ông nổ súng cẩn thận lau chùi báng súng, "Sợ là được
rồi, bởi vì không cảm giác là hình dung chết người! Đi, xuống núi!"
Ngay sau đó, mấy người đi theo sau lưng Cảnh Tô, ép cô đi, thời điểm đi
xuống hoàn toàn không phải đường người đàn ông kia mang cô tới.
Cô nên làm cái gì? Tư Mộ Thần nhất định sẽ tìm mình, cô phải lưu lại đầu mối gì.
Cô vuốt túi quần của mình, có rồi.
Cô quan sát mấy người bịt mặt, bọn họ gần như là thị sát hoàn cảnh chung quanh, không có quá để ý động tác của cô.
Nhìn như thế, cô yên tâm to gan bắt đầu động tác của mình.
Một mặt khác, núi lớn như vậy, Đường Tuấn giống như là con ruồi không đầu di chuyển loạn.
Không biết có phải là trời cao giúp một tay hay không, thời điểm kẻ xấu
nổ súng, bọn họ đang ở gần đó, mà súng giảm thanh lại có khói, bọn họ
dọc theo khói thuốc tìm đến, cư nhiên chỉ nhìn thấy thi thể nội gián.
Đường Tuấn bắt đầu lo âu, làm thế nào? Lục Phạm không ngăn được lão đại rồi.
Anh ta đặt mông ngồi xuống dưới đất, không ngừng nắm quả đấm.
"Thủ lĩnh, nhìn xem!" Đường Tuấn dọc theo hướng ngón tay thuộc hạ chỉ nhìn, thì ra là có bột
màu trắng. Mặc dù cực ít, nhưng vẫn có thể lưu lại dấu chân truy lùng.
Đường Tuấn âm thầm ảo não, đều do mình quá nóng lòng, hoàn toàn quên mất nên dọc theo dấu vết tìm kiếm.
"Truyền lệnh xuống, dọc theo những bột màu trắng này tìm kiếm, một số người khác ở lại nghiên cứu dấu chân!"
Hừng đông, rừng núi vẫn ẩm ướt, sương mù mịt mờ, nếu những kẻ cắp đi
đường bộ nhất định sẽ lưu lại dấu chân, đến lúc đó dù không có bột màu
trắng cũng