
gười xuất cảnh xem có ai khả nghi không!”
“007, điều tra ở hải cảng!”
“Mọi người tập hợp xuất phát ở giáo trường, ai vi phạm xử lý theo kỷ luật quân đội!”
“Vâng, thiếu tướng!”
Đợi đến khi bọn họ đã xuất phát, Tư Mộ Thần lấy điện thoại ra gọi điện.
“Ông nội, cháu muốn mượn bộ đội tinh nhuệ của nhà họ Tư!”
“Cháu xác định muốn bại lộ thực lực vào lúc này? Như vậy những kế hoạch
cháu bố trí trước đây đều bị hủy hoại trong chốc lát rồi!”
“Ông nội, mất cô ấy, cho dù phải hủy diệt cả thế giới cháu cũng không tiếc!”
“Có phải cô bé năm đó?”
“Thôi, cũng là nhà họ Tư có lỗi với cô bé đó! Ông sẽ nói lão Trần đưa người qua!”
Lão tư lệnh gác điện thoại cười to vài tiếng. Ông rống to với lão Trần vừa đi vào.
“Lão Trần, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy được loại cảm xúc thứ ba của Mộ Thần nhà chúng ta rồi!”
Gương mặt lão Trần nổi vạch đen!
“Lão Trần, đưa người dưới của ông đến trợ giúp Mộ Thần đi, nếu không thì thằng nhóc đó sẽ lật tung quả núi đó mất!”
“Vâng, lão tư lệnh!”
Ở trên xe, Cảnh Tô nhìn người đàn ông bên cạnh ngẩn người.
“Cô lại nhìn tiếp, thấy vừa lòng sao?”
“Từ dung mạo đến tài phú đều rất vừa lòng!”
“Có phải coi trọng tôi rồi không?”
“Tôi không tin nhất kiến chung tình!”
“Cô mặc màu xanh rất đẹp!”
“Đó là anh thấy vậy!”
“Cô cứ phải nhanh mồm nhanh miệng như vậy sao?”
“Này, anh là ai? Vì sao lại cứu tôi?”
“Tôi chỉ là một người trên núi!”
Cô vừa định nói cái gì đó, người đàn ông đã dừng lại, cô chưa kịp phản ứng thì hai người đã bị ép xuống xe. Cảnh Tô nhìn hàng loạt binh lính, đây là muốn làm gì? Muốn chiến tranh rồi hả?
Sao đoán được?
Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một người đàn ông không biểu cảm, hô
lớn với cô, “Báo cáo chị dâu, em là 004! Đại tẩu, thiếu tướng mời chị
dâu về nhà”.
Khuôn mặt Cảnh Tô đen lại, có phải Tư Mộ Thần phóng đại việc này quá rồi không?
“Tôi chỉ đưa cô đến đây thôi!”.
“Thật xin lỗi!”. Cảnh Tô xin lỗi người đàn ông vì hành vi lỗ mãng lúc
nãy, “Ngoài ra tôi cũng cảm ơn anh, anh có thể cho tôi cách liên hệ với
anh được không?”.
“Không cần”, anh ta đi vào trong xe, nói vọng qua cửa xe, “Chúng ta sẽ sớm gặp lại!”.
Chiếc xe màu trắng nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người, Cảnh Tô cũng xoay người ngồi lên ô tô quân dụng.
Hơn mười chiếc ô tô quân dụng xếp hàng trên đường cái, sau đó xuất phát chạy về cùng một phía! Cảnh tượng trên cả hùng vĩ!
Tư Mộ Thần ở bên này vừa nhận được thành viên của đội quân tinh nhuệ mà
lão Trần đưa tới thì lại nhận được tin tức 004 gửi tới. Anh lập tức giải tán mọi người, vậy thì thế lực này có thể che giấu thêm một thời gian
nữa.
“Bé con, sau này đừng làm anh sợ nữa!”. Cảnh Tô vừa xuống xe đã bị Tư Mộ Thần ôm vào trong ngực!
“A~, a~, lão đại, hôn một cái ~”. Người xung quanh ồn ào nhìn hai người bọn họ, còn huýt sáo.
Cảnh Tô bị nói đỏ bừng khuôn mặt, đúng là nói kiểu gì cũng nói được, cái gì mà hành động ngay tại chỗ linh tinh.
“Mấy thằng nhóc này, còn không mau trở về!”.
“001, lệnh cho cậu đưa mọi người về! Có chuyện gì chờ tôi về quân khu sẽ tự do nói ra!”.
“Vâng, thiếu tướng!”.
Sau khi nhìn từng chiếc xe rời khỏi, Tư Mộ Thần ngồi sụp xuống đất, ngay cả sức nâng tay lên cũng không có.
“Tư Mộ Thần, Tư Mộ Thần, anh làm sao vậy? Anh đừng làm tôi sợ!”.
“Bé con, em hôn anh một cái, anh, sẽ không sao cả!”. Tư Mộ Thần nói xong nhắm hai mắt lại, hơi thở của anh mỏng manh, môi bắt đầu chuyển sang
màu tím.
“Không tốt, Tư Mộ Thần, anh tỉnh dậy được không? Tỉnh lại tôi sẽ hôn
anh!”. Cảnh Tô lay lay người Tư Mộ Thần, có lẽ nước mắt của cô rơi vì
anh nhiều nhất rồi.
“Chị dâu, chị dâu, lão đại thế nào rồi?”. Đúng lúc này Lục Phạm đuổi kịp tới.
“Lục Phạm, mau đưa anh ấy tới bệnh viện! Tôi sợ là anh ấy không được!”.
Cảnh Tô rơi vào trong trí nhớ của bản thân, cô rất sợ sẽ có người quan
tâm cô bị chết, cô còn nhớ rõ anh nhỏ cũng vậy, anh ấy bị nhiễm bệnh,
sau khi đi bệnh viện không tỉnh lại.
“Không cần, không cần, tôi không muốn anh chết, được không?”. Cảnh Tô
giống như bị bóng đè, “Lục Phạm, không cần đi bệnh viện, không cần đi
bệnh viện! Đi bệnh viện sẽ không sống nổi!”.
“Chị dâu, chị bình tĩnh lại, bình tĩnh, lão đại sẽ không có việc gì, chúng ta đi bệnh viện!”.
Lục Phạm nhìn Cảnh Tô ôm chặt lấy lão đại nhà bọn họ không buông, lo lắng, nhìn lão đại như vậy nhất định phải gặp bác sĩ!
“Chị dâu, trước tiên chị đưa lão đại cho em được không? Em và bọn họ sẽ đưa lão đại về nhà, ngoan!”.
“Thật sự? Không lừa tôi chứ?”.
“Không lừa, ngoan, để lão đại cho em!”.
Lục Phạm đón lấy Tư Mộ Thần trong tay Cảnh Tô, ngồi lên xe, quát lớn, “Về quân khu tìm lão Trần! Nhanh lên!”.
“Không, các anh không thể đưa anh ấy đi!”.
“Chị dâu, lão đại sẽ không có chuyện gì, tin tưởng em! Chị cứ về trước đợi tin tốt của anh em!”.
Bên trong biệt thự, Cảnh Tô mờ mịt, cô không biết mình về bằng cách nào, cô cuộn mình nằm trên sofa, tựa đầu trên ghế sofa.
Không biết là đã bao lâu, cảm giác được bản thân lại về với cái ôm quen thuộc, cô tự nhiên ôm chặt lấy.
Sau khi tỉnh dậy ở quân khu, nghe được lời Lục Phạm nói, anh lập tức
chạy về nhà. Tư