
chuẩn bị phân loại chỉnh tề trong cặp hồ sơ.
Cô vặn vẹo uốn éo cổ đau nhức, thật hoài nghi tổng giám đốc kia cố ý
hành hạ mình, còn nói cái gì sửa sang xong tài liệu là có thể tan việc.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay hẳn là chín giờ, phải nhanh chóng trở về, trong
nhà còn có một bệnh nhân, nếu Tư Mộ Thần chưa có về nhà, cô còn không
biết bệnh nhân giải quyết cơm trưa thế nào. Cô càng nghĩ càng cảm thấy
áy náy.
Trên thực tế, Lục Phạm quả thật chưa ăn, dựa vào bát cháo buổi sáng vẫn
chống được đến buổi tối, anh ta số khổ còn phải uống sữa lót dạ.
Nắm chặt chìa khóa xe trong tay, cô đi nhà hàng mua chút thức ăn, tăng hết tốc độ trở về.
Mới vừa dừng xe ở nhà để xe đi lên, cô liền bị một cái ôm quen thuộc ôm vào trong ngực.
Nhưng xông vào mũi, còn có mùi máu tươi thoang thoảng. "Cô nhóc, đi đâu vậy?" Tư Mộ Thần dán vào lỗ tai của cô, nhỏ giọng hỏi.
"Tôi, Tư Mộ Thần!" Cô muốn trả lời, nhưng ngửi thấy mùi máu tươi trên
người anh, cô nhanh chóng hỏi, chuyện công việc có thể từ từ nói.
"Hả?"
"Anh bị thương?"
"Không cần đổi chủ đề, mau trả lời tôi!"
"Chúng ta trở về nói, được không?" Nguyên nhân không phải cái gì khác mà là cô cảm thấy có chất lỏng nóng bỏng nhỏ giọt trên mặt cô làm cô đột
nhiên cảm thấy sợ hãi.
"Ừ, cô nhóc, nếu dám nói láo thì xem tôi có nhốt cô ở trong nhà hay không? Tôi muốn đem cô..."
"Chớ nói chuyện, chúng ta đi vào trước!" Cảnh Tô ngăn không để người đàn ông lải nhải.
Cho đến khi cô mở cửa, đỡ Tư Mộ Thần đến ghế sa lon, Tư Mộ Thần rầm rầm
ngã xuống, tất cả lực chống đỡ của anh đều tan rã toàn bộ. Nhưng đôi tay dính đầy máu tươi vẫn nắm thật chặt tay cô, ngay cả ngất đi cũng không
muốn buông tay.
Cảnh Tô nhìn mặt của anh thì lộ vẻ xúc động, cô không phải người vô
tình, có điều cô không muốn tin tưởng tất cả thứ trên thế giới này đối
đãi với cô đều không cần trả giá cao, nếu mình không chấp nhận được cái
giá này, như vậy mình tình nguyện lẩn tránh. Tư Mộ Thần, rốt cuộc anh là một người như thế nào, rốt cuộc giữa chúng ta từng có giao thiệp gì?
Cô dùng một cái tay khác dùng sức cạy mở bàn tay kia ra, đi vào phòng
tắm lấy khăn lông cùng chậu nước rửa mặt, cẩn thận lau chùi cho anh, ở
phòng ngủ tìm được áo sơ mi sạch sẽ thay cho anh, nhưng nhìn cái quần
bẩn thỉu, cô lập tức không biết làm sao, nên làm cái gì đây?
Đi tới phòng khách, thấy một bệnh nhân khác đang tập trung tinh thần xem Anime, trên tủ đầu giường chất đầy lon sữa, gương mặt cô buồn bực, tay
đeo băng kia thì thay quần áo thế nào đây? Cô ảo não.
Nghe tiếng mở cửa, Lục Phạm cũng không quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm ti vi, sau đó gọi.
"Chị dâu, chị trở lại!" Tuy nhiên, ngay sau đó gương mặt quay tới quả là buồn bã chết rồi.
Cảnh Tô phản ứng kịp, nhìn đồ trong tay một chút, đi nhanh đến bên giường.
"A, a, đúng rồi, đây là thức ăn, cậu ăn trước đi!" Cô đặt thức ăn ở trên tủ.
"Chị dâu, chị có thể cho em cái muỗng không?"
"Được, cậu chờ một chút!"
Đưa cái muỗng xong ra ngoài lại nhìn người đàn ông nằm trên ghế sa lon, trong mắt đều là do dự.
Tay Cảnh Tô từ từ tháo quần dài của anh ra, nhưng khi chạm đến cái quần lót, bàn tay cô thu lại.
Chết thì chết đi, tay của cô mới vừa đặt lên quần lót, một âm thanh quỷ dị vang lên ở bên tai cô.
"Chị dâu, làm sao chị còn chưa ra tay?" Quay đầu lại, cô nhìn gương mặt
lo lắng của Đường Tuấn, cô vội vàng thu hồi tay của mình, chỉ có thể làm bộ ho khan để che giấu vẻ bối rối của mình.
"Cái đó, cậu...cậu"
"Gọi em là Đường Tuấn là được!"
"Đường Tuấn, cậu thay quần cho lão đại của cậu đi!"
"Đừng mà, chị dâu, chị tiếp tục, em không thấy cái gì hết!"
"Tôi nói cậu tới thì cậu tới đi!" Cảnh Tô thẹn quá hoá giận, quay đầu lại rống ngất trời, mặt đỏ bừng trốn trở về phòng.
"Phụ nữ thật là đáng sợ, quả nhiên không thể nói lý với sinh vật như phụ nữ! Thật không rõ vì sao lão đại lại thích phụ nữ? Nhưng mà rất giống
lão đại, không phải lão đại cũng thích rống sao? Hắc hắc ~" Đường Tuấn
lầm bầm, nhưng nhìn thấy người anh em của lão đại, anh ta cúi đầu nghiên cứu, tại sao to lớn cao ngạo như vậy?
Chờ Lục Phạm cầm cái muỗng đi ra, nhìn Đường Tuấn cúi đầu, ánh mắt si
mê, còn tiết lộ ra cổ quái thì lòng hiếu kỳ thúc giục anh ta tiến lên
tham dự cuộc vui.
"Tuấn à, cậu xem cái gì đấy?"
"Lão đại nhất định oai phong!"
"Thích không?"
"Thích! Cũng không biết lão đại khai trai chưa?"
"Cậu muốn chờ lão đại tỉnh lại rồi hỏi một chút hay không?"
"Được!"
Đường Tuấn quay đầu lại nhìn gương mặt phóng đại của Lục Phạm, hét thảm trong phòng!
Cảnh Tô nhức đầu, ra ngoài nhìn hai người đàn ông nửa ngồi nhìn lẫn nhau gầm to, chẳng lẽ Tư Mộ Thần đã xảy ra chuyện?
Cô bước nhanh tới!
"Chị dâu, chị đừng tới đây!" Lục Phạm lên tiếng ngăn cản Cảnh Tô đi về phía trước.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Không có việc gì!"
"Chị dâu, chị trở về phòng trước, đợi chút là ổn!" Nói xong, bọn họ vội
vàng mặc quần lót vào cho Tư Mộ Thần. Quả thực là làm liền một mạch.
Cảnh Tô tiếp tục đến gần, "Tư Mộ Thần thế nào?"
"Lão đại không có việc gì! Không có việc gì!"
"Tôi hỏi vì sao anh ấy bị thương?