
ng chào
hỏi ôn hoà truyền đến, một đạo ánh mắt hình như có toan tính lại như không toan
tính lưu luyến ở trên mặt cô.
Lâu Bộ Vũ nghênh đón người trước đến, mỉm cười nói:
"Lam tổng, hân hạnh gặp, bạn nhảy tôn quý xinh đẹp của ngài đâu?" Dù
sao cô không trêu chọc người liền sống không nổi, người trên thương trường hoặc
nhiều hoặc ít đều có nghe thấy.
Lam Vũ Đường mỉm cười, "Tại hạ nào có bạn gái
xinh đẹp như vậy, không biết Lâu tiên sinh có thể bỏ được thứ yêu thích
không?" Anh có qua có lại hỏi lại, dù sao đều là người trẻ tuổi nên có thể
vui đùa, không ảnh hưởng toàn cục.
"Ai nha, tôi ước gì cách anh tôi xa một
chút!" Nữ nhân vật chính nhịn không được phụ hoạ.
Độ cong nơi khoé miệng Lam Vũ Đường gia tăng, mỗi lần
Lâu gia Nhị thiếu gia xuất hiện luôn tuyệt đối sẽ không tẻ ngắt, bất kể là bản
thân của anh hoặc là người bên cạnh, luôn tạo ra một ít việc hài hước khiến cho
mọi người vui vẻ.
Lâu Bộ Vũ vẫn cười như trước, "Chê cười, em gái
sốt ruột muốn xuất giá, gấp gáp muốn câu rể rùa vàng, thật sự là con gái lớn
không dùng được." Nói xong thập phần cảm khái thở dài.
"Anh…" Mắt hạnh của Lâu Bộ Yên trợn lên,
hung hăng bỏ cánh tay của cô ra, giả trang cái mặt quỷ, "Đêm nay anh tự
mình nhảy đơn đi." Dám giễu cợt cô, sẽ trả giá thật nhiều.
"Hì hì, tự giải quyết cho tốt đi, em gái mỹ lệ
của tôi." Qua không được bao lâu cô sẽ ngoan ngoãn tránh về đây, bởi vì
trong bữa tiệc lần này có không ít kẻ háo sắc nha!
"Cậu không lo lắng cho cô ấy sao?" Lam Vũ
Đường cười hỏi, không thể lý giải mình vì sao vẫn đối với người đàn ông ở trước
mắt có ấn tượng tốt, bọn họ cũng chỉ mới gặp mặt nhau vài lần mà thôi. Hay bởi
vì anh có nhiều khôi hài và vui vẻ mà mình thiếu hụt sao?
Lâu Bộ Vũ nhún nhún vai, không mấy để ý nói: "Để
nó hiểu biết một chút cũng tốt, bằng không còn tưởng rằng cả ngày tôi nói
chuyện giật gân. Nha đầu này nên bị giáo huấn một chút mới có thể ngoan
ngoãn."
Lam Vũ Đường hiểu biết nở nụ cười, xem ra đây là một
khoá học xã hội mà Lâu Bộ Hiên cho em gái nhà mình.
Tiện tay cầm một ly rượu đỏ từ khay của bồi bàn, Lâu
Bộ Vũ và Lam Vũ Đường cùng nhau đi vào trong hội tinh anh của giới kinh doanh.
Lần này người tham gia tiệc không ai không là nhân sĩ
nổi danh trên thương trường, cho dù không phải tinh anh cũng là ông chủ nhỏ của
các tập đoàn xí nghiệp lớn.
"A! Anh làm gì?" Một tiếng thét chói tai
truyền đến, thanh âm lớn đến khiến khó cho người ta muốn làm như không nghe
thấy đều không được, vài người đang nói chuyện phiếm theo ánh mắt của mọi người
nhìn qua.
Lâu Bộ Yên vội vàng tránh né quấy rầy của Tề Thiếu
Khải, loại trường hợp này cô thật sự chưa thấy qua, nào có người không biết cảm
thấy thẹn cứ dán vào mình?
Tề Thiếu Khải là hoa hoa công tử nổi danh trên thương
trường, đa tình, nhìn thấy cô gái tinh khiết xinh đẹp như Lâu Bộ Yên đương
nhiên nhịn không được động sắc tâm, một lòng muốn lừa gạt cô lên trên giường
vuốt ve một phen.
"Chậc chậc, phấn khích, thật sự phấn khích."
Thanh âm trêu chọc truyền đến.
"Anh." Lâu Bộ Yên không cần quay đầu lại
cũng biết là ai đang bỏ đá xuống giếng, quay đầu liền phát hiện Lâu Bộ Vũ đang
dựa một cây cột, nhẹ uống rượu trong ly, ánh đèn nê ông chiếu vào trên mặt cô,
tăng thêm vẻ quyến rũ nói không nên lời.
Nhìn Lâu Bộ Yên ở dưới ngọn đèn chiếu rọi, trong lòng
Lam Vũ Đường lại rung động. Trong nháy mắt đó anh đột nhiên cảm thấy người cô
như được bao phủ bởi một quầng hào quang đẹp mắt khiến cho người ta không thể
rời mắt. Là ngọn đèn gây hoa mắt! Trong ban đêm đa tình này, người ta khó tránh
khỏi sẽ sinh ra liên tưởng không đứng đắn, anh dùng lực gạt đi tình tố không
nên tồn tại trong lòng.
"Lâu Bộ Hiên?!" Sau khi nhìn rõ bóng người ở
cây cột, sắc mặt Tề Thiếu Khải đột nhiên trở nên tái nhợt. Anh vĩnh viễn không
thể quên trận đòn năm đó, chỉ là nằm mơ cũng không nghĩ ra anh ta lại là thiếu
gia của công ty Lâu thị, đây nhất định là cơn ác mộng, sớm biết anh ta sẽ xuất hiện,
đánh chết anh cũng sẽ không để mất mặt xấu hổ như vậy. Anh dám cam đoan, đêm
nay nhất định lại tránh không khỏi bị đánh một trận nữa rồi, hiện tại anh chỉ
có thể khẩn cầu vận khí của mình sẽ không quá kém, không đến mức bị người đánh
đến thương tích đầy mình.
"Trí nhớ không tồi." Lâu Bộ Vũ cười đến như
không có việc gì. "Em gái, anh đã nói em hồng nhan họa thủy mà." Nửa
câu sau lại trêu chọc người nhà mình.
Người hiểu chuyện chậm rãi vây quanh ở một bên, yên
lặng xem xét.
Lam Vũ Đường lại như có suy nghĩ gì, giữa bọn họ dường
như có tồn tại ân oán mà người ngoài không biết.
"Anh – em cảnh cáo anh, nếu không giúp, đêm nay
trở về đừng nghĩ ngủ." Lâu Bộ Yên hổn hển xuất ra đòn sát thủ.
"Ai!" Lâu Bộ Vũ làm bộ bất đắc dĩ thở dài,
lắc đầu nói: "Phụ nữ quả nhiên không thể đắc tội."
Tiếng cười trộm vang lên khắp nơi.
Lâu Bộ Vũ như không có việc gì đi đến bên người Tề
Thiếu Khải, rất lịch sự khom người, "Nơi này không thích hợp đàm phán,
chúng ta đi chỗ khác nói chuyện." Nói xong, không cho anh ta cơ hội phản
đối gì liền vươn tay kéo đi.