
trong nhà đèn lớn mở sáng rực, đá cẩm thạch màu đen trải dưới sàn sáng bóng như gương, đèn treo pha lê tinh xảo, bên cạnh bàn gỗ hương trong suốt là bộ salon nhập khẩu màu nâu, một bình hoa cổ thời xưa hiếm thấy, tivi LCD lớn trên tường cho thấy mức độ giàu có và trình độ thưởng thức cao nhã của chủ nhà.
Hồ Cẩn Huyên đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy đôi quản gia nam nữ cung kính đứng đợi, nhìn thấy bóng dáng của cô, nhanh chóng tiến lên đón.
"Phu nhân, người trở lại rồi." Nữ quản gia thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói, nam quản gia bên cạnh mặc dù không nói chuyện nhưng từ sắc mặt của ông có thể thấy được ông vì việc mình chưa về nhất định là lo lắng đề phòng.
"Ha ha ha. . . . . . . . . . . . . Để cho hai ngươi lo lắng đề phòng, xin lỗi Thấm quản gia, Phùng quản gia." Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt nói, sau đó đi về phía ghế sa lon, lười biếng ngồi xuống.
"Phu nhân nói gì vậy, phu nhân không có việc gì là tốt rồi, chủ tử cũng sắp về, phu nhân không có chuyện gì, chúng tôi xin lui." Nữ quản gia cung kính nói.
"Ừ, hai ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi! Lần này cám ơn nhiều." Hồ Cẩn Huyên nói, nếu không phải là nữ quản gia trong nhà yêu thương cô như con gái luôn bao che giúp cô, cô căn bản cũng không có biện pháp đi ra ngoài vào buổi tối, phải biết tên nam chủ nhân trong nhà cực kỳ bá đạo.
Dĩ nhiên còn phải dựa vào sức quyến rũ của nữ quản gia, nếu không phải là nam quản gia để ý nữ quản gia, khuất phục trước sức quyến rũ của bà ấy, nếu không cô sao có thể không lo lắng như vậy a.
"Phu nhân nói quá lời, đây là chuyện chúng tôi nên làm, chúng tôi cáo lui." Nữ quản gia hòa ái cười nói, sau đó không để ý Hồ Cẩn Huyên, lôi kéo nam quản gia đi ra ngoài. Nam quản gia bị bà ấy lôi kéo như vậy, đỏ mặt mất tự nhiên, may nhờ có đêm tối nếu không người ta sẽ thấy nam quản gia bình thường nghiêm nghị lại xuất hiện thần sắc như vậy, người giúp việc trong nhà sẽ ngạc nhiên muốn rớt con mắt đi!
"Ai, Thấm quản gia, Thần không gọi điện thoại về chứ?" Hồ Cẩn Huyên hỏi ngay khi bọn họ sắp bước ra cửa đại sảnh. Nếu như người bí mật ở khách sạn là anh, rất có thể anh sẽ gọi điện thoại thử dò xét.
"Bẩm phu nhân, không có." Nữ Quản Gia xoay người hồi đáp, trong lòng không khỏi kỳ quái tại sao phu nhân có thể hỏi như vậy. Phu nhân sợ chủ tử là sự thật, chính xác mà nói phải là yêu đi! Chỉ có yêu mới nhân nhượng các loại yêu cầu của đối phương, cho dù là vô lễ .
"Ừ, tôi biết rõ rồi." Hồ Cẩn Huyên phất tay một cái nói, tảng đá đè nặng trong lòng nhất thời buông xuống, có thể là cô suy nghĩ nhiều.
Nữ quản gia thấy động tác của Hồ Cẩn Huyên, cung kính gật đầu một cái, sau đó ra bên ngoài. Căn phòng của bọn họ phải ở đây, biệt thự có một tòa kiến trúc đặc biệt cho người giúp việc cùng hộ vệ ở, vì chờ phu nhân trở lại, bọn họ mới có thể ở đại sảnh lâu như vậy.
Căn cứ vào quy định, buổi tối và thời gian nghỉ ngơi buổi trưa bất luận kẻ nào cũng không được đến gần biệt thự của thiếu gia, nguyên nhân là chủ tử và phu nhân thích yên tĩnh, cho nên sau khi bọn họ dùng xong bữa tối, tất cả người giúp việc sẽ trở lại phòng mình.
Trừ phi được ông chủ hoặc bà chủ gọi điện thoại nhắn nhủ ra lệnh thông qua vô tuyến, nếu không cho bọn họ có mười lá gan, bọn họ cũng không dám tới gần biệt thự này.
Công việc ở biệt thự này thanh nhàn nhất tiền công cũng cao nhất, nhưng đồng nghĩa cũng làm cho người ta lo lắng đề phòng. Bởi vì chủ tử là người có tiền có thế, một khi đắc tội anh hoặc phu nhân, nhất định sẽ làm người ta rất mệt. Chỉ là phu nhân rất lương thiện, mà chủ tử là lạnh như băng, đương nhiên trừ khi ở cùng phu nhân. Chỉ cần không làm chuyện sai lầm, họ sẽ không có chuyện gì, chỉ cần chịu đựng sự lạnh lẽo như băng của chủ tử là được.
Đợi đến quản gia cũng đi ra ngoài Hồ Cẩn Huyên mới lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, vừa gọi điện thoại,vừa chậm rãi đi tới phòng ngủ lầu hai, cô muốn thay quần áo ở nhà hiền huệ trước khi ông xã của mình về, nếu không theo như năng lực quan sát nhạy cảm của anh, nhất định sẽ phát hiện ra là cái gì.
Tút tút tút. . . . . .
"Hi, mình bình an về đến nhà rồi." Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt nói vào điện thoại, vì để cho đồng bạn yên tâm, cô tự động không để ý với những tình huống nhỏ xuất hiện trên đường về nhà.
"Ừ, trên đường thuận lợi chứ!" Lý Vân Hi quan tâm nói, trong giọng nói hiển nhiên có sự đắc ý tìm tòi tận cùng, khiến Hồ Cẩn Huyên không thể không thành thực khai báo, kể hết chuyện xảy ra trên đường cho cô biết.
"Đừng lo lắng, xảy ra chút việc nhỏ mà thôi, mình đã giải quyết." Hồ Cẩn Huyên buông lỏng nói, quả nhiên thủ lĩnh cẩn thận nhất, cả chuyện xảy ra trên đường cũng biết, nhưng thực sự cô thật vô cùng không để ý đến việc giải quyết chuyện, hơn nữa còn là trong thời gian ngắn nhất, tuyệt đối không có nói láo.
"Cậu xác định sẽ không có buồn phiền khi ở nhà?" Lý Vân Hi không yên lòng nói, không phải cô không tin năng lực của Cẩn, chỉ lo lắng người khác tìm Cẩn gây phiền phức mà thôi, dù sao nếu như đối phương rất khó đối phó mà cũng có quyền thế, rất có thể sẽ tìm được Cẩn.
"Yên tâm, Yên tâm, tu