
không có.
Ngải Hiểu Giai nhìn anh kinh ngạc, Đoạn Tuấn Hiền muốn cô đến nhà chồng cũ cở? Anh không phải điên rồi?
" tối nay anh uống rượu sao, vậy thì anh thật điên rồi? Chúng ta cũng ly
hôn rồi, tôi làm sao có thể dời đến nhà chồng cũ ở." Đoạn Tuấn Hiền cũng từ chối cho ý kiến, "Thế nào không thể? Tôi cảm thấy hai việc này không có quan hệ gì." Ngải Hiểu Giai hoàn toàn không có biện pháp tưởng
tượng, tại sao Đoạn Tuấn Hiền lại có ý nghĩ như vậy.
Đoạn Tuấn Hiền đứng dậy đi về phía Ngải Hiểu Giai, cũng đem cô kéo vào trong ngực của mình, cùng nhau ngồi ở trên ghế sa lon.
Thân thể cứng ngắc Ngải Hiểu Giai nhìn Đoạn Tuấn Hiền, rốt cuộc tối nay anh
có chuyện gì? Trên người cũng không có mùi rượu, chẳng lẽ là uống lộn
thuốc."
"Tôi không muốn, tôi cảm thấy nhà tôi vô cùng tốt." Đây
là nhà cô tốn rất nhiều tâm tư bố trí, cô mới không cần đi, càng sẽ
không dời đến nhà anh! Hơn nữa dời đến nhà anh là có ý gì? là chuyện gì
xảy ra? Bị người khác biết cô còn không bị cười nhạo, cũng ly hôn còn
tới nhà chồng cũ ở.
"Nhưng là nhà cô không có thoải mái như nhà
tôi, càng không có rộng như vậy, hơn nữa nhà trọ tôi có thư phòng rất
lớn, phòng cô có nhiều sách cũng không thể đựng hết, hơn nữa giường còn
lớn gấp đôi chiếc giường này." Đoạn Tuấn Hiền nói qua chỗ tốt của nhà
mình.
Nghe tới giường, Ngải Hiểu Giai bất giác đỏ mặt, Đoạn Tuấn Hiền rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì hay không?
Quả thật quan hệ
giữa bọn họ đã không còn giống như trước kia, để Ngải Hiểu Giai không
danh không phận ở bên cạnh mình, dĩ nhiên cô không muốn, nhưng trong
khoảng thời gian này anh đã nghĩ rất nhiều, hơn nữa anh phát hiện ý
tưởng ngay từ đầu đã thay đổi, nội tâm Đoạn Tuấn Hiền hi vọng anh có thể làm cho Ngải Hiểu Giai trở lại bên cạnh anh lần nữa, anh muốn đem cô
trở lại trong lòng mình lần nữa. Nếu ban đầu không phải Ngải Hiểu Giai
bởi vì yêu người khác mà rời đi, mà nguyên nhân bọn họ tách ra phần lớn
bởi vì mẹ anh, Đoạn Tuấn Hiền có thể khẳng định Ngải Hiểu Giai còn có
cảm tình đối với mình, cho nên đến bây giờ cô vẫn không có lui tới với
ai, anh cũng giống như vậy, hiện tại anh đã biết, anh không có biện pháp buông tha Ngải Hiểu Giai, anh yêu cô .
"Có
phải bởi vì tôi cũng ở đấy hay không? Nếu như vậy, vậy tôi mua một gian ở sát vách cho em?" Đoạn Tuấn Hiền chính là muốn cho cô cuộc sống tốt
hơn.
Ngải Hiểu Giai không hiểu tại sao anh phải làm như vậy,
"Không cần phải phí tâm, tôi không cần, tôi cảm thấy như hiện tại vô
cùng tốt." "Nhưng. . . . . ." "Đủ rồi, nếu như anh tới vì nói với tôi
chuyện phòng ốc, thì chuyện đã kết thúc, anh có thể đi được rồi, ngày
mai tôi còn phải làm việc." Ngải Hiểu Giai cảm thấy không được tự nhiên, liền bắt đầu đuổi người.
"Tôi còn chưa nói hết, tôi nghĩ muốn cho em cuộc sống tốt hơn." Đoạn Tuấn Hiền không muốn cô có cuộc sống khổ cực.
Ngải Hiểu Giai cũng không muốn "Cái anh nói cũng không phải là cái mà tôi
muốn , tôi cảm thấy như hiện tại rất tốt, đây mới là cuộc sống mà tôi
muốn, nếu như anh muốn bồi thường những thứ này, vậy tôi khuyên anh
không cần phải làm như vậy, để cho tôi có chút tôn nghiêm đi." Cô cũng
không muốn gì nhiều, chỉ cần Đoạn Tuấn Hiền không trở lại trêu chọc cô
là tốt rồi, bởi vì cô sợ sẽ không giữ được tim của mình, lại chạy đến
chỗ của anh mất.
Ngải Hiểu Giai đi tới cửa,
quay đầu lại nhìn Đoạn Tuấn Hiền, "Trở về đi thôi, có một số việc đã qua rồi." Đoạn Tuấn Hiền dĩ nhiên hiểu, anh chính là đột nhiên nghĩ đem
Ngải Hiểu Giai bắt trở lại, anh bước nhanh đến phía trước rồi đẩy cô đến trên cửa, dùng sức hôn môi của cô, Ngải Hiểu Giai giùng giằng muốn Đoạn Tuấn Hiền buông cô ra, nhưng lại chẳng có tác dụng gì, anh hôn rất
dùng sức, giống như là muốn đem cô ăn luôn.
Mặc dù Đoạn Tuấn Hiền hôn cô nhưng lại không thâm nhập vào trong, cho đến khi anh hôn Ngải
Hiểu Giai tới mức không thở nổi thì anh mới thả cô ra.
Đoạn Tuấn Hiền nhìn kiệt tác của mình rồi
cười "Tôi thật lâu cũng không có hôn em rồi, mặc dù tối nay có chút
không đã, nhưng sau này tôi sẽ đòi lại nữa ." Ngải Hiểu Giai ngạc nhiên, anh nói gì? Về sau sẽ đòi lại?
Đoạn Tuấn Hiền lại cúi đầu, cô
lại đề cao cảnh giác, trực tiếp che cái miệng nhỏ của mình lại không để
cho anh hôn, Đoạn Tuấn Hiền lại buồn cười vén tóc của cô lên, ở trên cổ của cô hôn một cái thật mạnh, để lại một cái vết hôn.
"Đoạn Tuấn Hiền!" Anh lại còn dám làm như vậy, coi như lúc trước anh là chồng của cô, nhưng bây giờ bọn họ đã ly hôn.
"Đây là tuyên cáo em là của tôi." Đoạn Tuấn Hiền hài lòng nhìn cô, "Chờ khi
tôi phát hiện màu sắc nó phai nhạt, thì tôi sẽ làm lại cái mới, cho nên
em không cần phải trốn tôi."
Ngải Hiểu Giai
hoàn toàn bị hành động của Đoạn Tuấn Hiền dọa sợ, như vậy cô làm sao dám ra cửa? Mặc dù đồ công sở là có cổ, nhưng mà ở chỗ này vẫn sẽ bị người
ta nhìn thấy vết hôn .
"Đoạn Tuấn Hiền, rốt cuộc tại sao anh phải làm như vậy?" Cái gì là tuyên cáo cô là của anh ?
"Em đã không hiểu phải không?" Đoạn Tuấn Hiền nhìn thời gian, "Tôi phải về
rồi." Sau đó Đoạn Tuấn Hiền đi thật, lưu lạ