
t: "Người
của Nguyễn Phượng còn dặn thêm gì nữa không?"
Gã sai vặt nói: "Không có gì nữa cả."
Vân Trầm Nhã nhăn mày, hắn chuyển ấm trà cho Thư
Đường, tiếp lấy cái hộp, xem từ trên xuống dưới, nói: "Không còn chuyện
của ngươi nữa, lui xuống đi."
Gã sai vặt vâng dạ, vội vàng lui xuống. Nhưng hắn vừa
mới ra khỏi hậu viện, lại gặp phải Cảnh Phong mới luyện võ trở về. Thấy gã sai
vặt, Cảnh Phong gọi hắn lại, hỏi: "Ta dường như mới thấy có người đưa một
thanh thất huyền cầm đến, để làm gì thế?"
Gã sai vặt đáp: "Tiểu nhân không biết, thanh thất
huyền cầm kia là Tiểu vương gia tặng cho Thư chưởng quỹ."
Cảnh Phong sửng sốt, một lát sau lại hỏi: "Vậy
thanh thất huyền cầm kia hiện ở đâu?"
"Tiểu nhân vừa mới đem cầm giao cho Đại công tử,
Đại công tử nói muốn về phòng xem."
Trong chiếc hộp dài quả nhiên là một thanh thất huyền
cầm. Đầu cầm có vẽ một đóa hoa màu trắng ngà, trên mặt cầm có khắc đóa hoa mai,
chuôi cầm hình bầu dục bóng loáng lên màu nước gỗ đã lâu năm.
Vân Trầm Nhã xem qua, chỉ cảm thấy cầm này trông thật
quen mắt, nhưng không nhớ rõ đã gặp ở đâu. Đầu ngón tay lướt nhẹ trên huyền cầm,
một tràng âm thanh xa xưa thê lương réo rắt vang lên, như nước chảy, như ngọc
rơi.
"Kỳ lạ!" Vân Trầm Nhã trầm ngâm một hồi rồi
bật thốt ra hai chữ. Hắn phất tay lên huyền cầm một cái, nói tiếp: "Cầm
này phát ra âm thanh trong trẻo khác thường."
Thư Đường không biết gì về cầm, thấy Vân Trầm Nhã phản
ứng như vậy, liền hỏi: "Vân quan nhân, cầm này có gì bất thường sao?"
Vân Trầm Nhã suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói:
"Chắc tại ta lo lắng quá mức." Nói xong, hắn thả cầm lại vào trong
hộp, chợt thấy một người đang vội vã đi vào từ ngoài cửa.
Ánh mắt Cảnh Phong rơi xuống hộp đựng cầm, không kềm
được giật cả mình. Hắn bước gần lại hai bước nhìn kỹ, thấy thân cầm được chế
tạo theo kiểu dáng Lạc Hà thức, dây cầm dường như làm từ băng tàm ti, trong
lòng nổi lên nghi ngờ.
"Đại ca, thanh thất huyền cầm này..."
"Ngươi biết sao?" Vân Trầm Nhã sửng sốt, lại
lấy cầm ra đặt trên án.
Cảnh Phong khẽ nhíu mày, đến gần săm soi đánh giá một
lần nữa. Ngón tay hắn gõ gõ lên cầm, đầu ngón tay khẽ phất thử âm vận của huyền
cầm, lại xoay thân cầm lại, thấy mặt đáy của cầm bóng loáng, cũng không lưu lại
ký hiệu gì đặc biệt, chân mày của hắn càng nhăn lại nhiều hơn.
"Theo ta được biết, đa số nhạc công chế tạo cầm
đều thích khắc lại danh tính của mình trên cầm." Cảnh Phong nói "Ít
ai cố ý để trống trên thân cầm."
Vân Trầm Nhã nghe hắn nhắc đến, cũng nhớ lại một
chuyện, nói: "Ta không hiểu biết nhiều lắm đối với huyền cầm, nhưng mơ hồ
có nhớ rằng, khoảng trăm năm trước, kể từ khi Phượng Viên hoàng hậu ở Lăng Tiêu
các dùng đàn tranh tấu lên một khúc Hoàng Thiên, từ đó về sau đàn tranh soán
ngôi thất huyền cầm, trở thành loại cầm nổi tiếng và phổ biến nhất Anh Triêu
quốc. Sau này, người sử dụng thất huyền cầm càng ngày càng ít, nhạc công tinh
thông chế tạo thất huyền cầm ở Anh Triêu quốc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón
tay."
Cảnh Phong gật đầu: "Lúc ta còn ở Bắc Hoang, từng
có chút nghiên cứu đối với thất huyền cầm. Năm đó, có một thương đội ở lại
Hương Hợp trấn mấy ngày, trong lúc nhàn rỗi vô sự, bọn họ đã bày hàng hóa ra
bán cho dân chúng địa phương kiếm lời."
"Khi đó, tiểu Ngộ mất trí nhớ. Ta dẫn nàng đi dạo
chơi, nàng chỉ vào một thanh thất huyền cầm, nói là biết đàn. Nàng quả thật đàn
rất hay, một khúc vừa xong, xung quanh đám đông vây chật như nêm cối. Ta lập
tức động lòng, muốn mua thanh cầm đó tặng nàng. Nhưng thương đội kia cái gì
cũng bán, duy chỉ có thanh thất huyền cầm ấy là không chịu bán. Thanh thất
huyền cầm ấy có bề ngoài giống y hệt thanh thất huyền cầm này."
Vân Trầm Nhã ngẩn ra: "Sao?"
Cảnh Phong nâng cầm lên, xoay thân cầm về phía Vân
Trầm Nhã: "Đại ca, ngươi xem này."
Trước mắt, thân cầm đường nét lưu loát, đầu rộng đuôi
hẹp, phong cách cổ xưa mà vô cùng thanh lịch.
Đôi mắt Vân Trầm Nhã khẽ nhíu lại, ánh mắt phát sáng
như sao: "Ý ngươi nói... kiểu dáng thanh thất huyền cầm này?"
Cảnh Phong gật đầu "Kiểu dáng thất huyền cầm chia
ra có Nguyệt Nha thức, Phục Hi thức, Liên Châu thức và Lạc Hà thức. Ba kiểu
dáng đầu khá phổ biến, thông dụng ở Anh Triêu quốc. Nhưng thanh cầm này có kiểu
dáng Lạc Hà thức, phong cách tương đối cổ xưa, khó chế tạo ra nhất. Như đại ca
đã nói, nhạc công chế tạo thất huyền cầm không nhiều, theo ta được biết, trong
những người đó, cũng chỉ có nhạc công Sương Lộ là biết chế tạo thất huyền cầm
theo kiểu dáng Lạc Hà thức, cũng là người duy nhất không bao giờ lưu lại ấn ký
gì trên thân cầm sau khi làm thành."
"Nhạc công Sương Lộ?" Vân Trầm Nhã sửng sốt
"Dường như ta đã nghe qua."
"Sau này, vì ta muốn làm một thanh thất huyền cầm
tặng cho tiểu Ngộ nên cũng đã hỏi thăm về người này. Thật ra nhạc công Sương Lộ
cũng không phải là một người, mà là một xưởng chế tạo cầm. Thất huyền cầm do
xưởng này chế tạo ra vô cùng trân quý, thân cầm làm từ gỗ Bào Đồng trăm năm
tuổi, dây huyền cầm làm từ băng tàm ti."
"Hèn chi thanh cầm này lâu đời như