
thẳng vào vai phải của Vân Trầm Nhã.
Vân Trầm Nhã kêu lên một tiếng đau đớn, đầu gối khuỵu
xuống đất, máu từ vết thương tức thì nhuộm đỏ cả đất.
Lúc này Cảnh Phong sợ ngây người. Chiêu vừa rồi kia rõ
ràng dễ tránh né như trở bàn tay, võ công Vân Trầm Nhã lại đăng phong tạo cực
như vậy, sao lại... Nghĩ đến đây, Cảnh Phong ngửa đầu nhìn lên ngọn cây Ngô
Đồng.
Trên ngọn cây, một tấm mộc bài đính tua màu đỏ rũ
xuống đang lay động trong gió.
Thì ra vừa rồi Vân Trầm Nhã thu chiêu là vì sợ chặt
đứt mất nhánh cây có treo tấm mộc bài kia.
Cảnh Phong nhất thời giật mình, sau một lúc lâu, chỉ
nhẹ giọng gọi: "Đại ca..."
Vân Trầm Nhã nhìn Thư Đường đứng dưới mái hiên, thấy
nàng mặt mày khẩn trương lo lắng đang nhìn mình, không khỏi cười cười. Hắn chậm
rãi đứng thẳng dậy, điểm lên huyệt đạo xung quanh vết thương cầm máu, lại rút
mũi kiếm ra, vứt trả lại cho Cảnh Phong, thản nhiên nói: "Luận võ vẫn chưa
xong đâu, như ước định lúc nãy, chỉ cần ngươi có thể phế một bàn tay của ta,
ngươi muốn đi Bắc Hoang hay Oa Khoát quốc gì đi nữa, ta cũng sẽ không ngăn cản
ngươi."
Trường kiếm leng keng rơi trước mặt Cảnh Phong, nhưng
hắn không nhặt kiếm lên lại.
Chân trời đầy mây đen che phủ, tiếng gió trong viện tạm
ngưng. Lòng Cảnh Phong trĩu nặng xuống, lẳng lặng nói: "Không thể so nữa,
hôm nay xem như ta thua, nhưng mà..." Yết hầu hắn khẽ động, trán nhăn lại,
nửa câu còn lại trong cổ họng biến thành một tiếng thở dài.
Cảnh Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mênh mông, giật
mình nhớ lại thanh âm chém giết của hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ, nhớ lại bộ gả
y đỏ chói và chiếc váy thêu đôi uyên ương. Hắn rũ mắt xuống, tim đập loạn nhịp,
một lát sau mới nhìn về phía Vân Trầm Nhã.
"Nếu cảm thấy buồn, tự mình ra ngoài dạo một chút
đi." Vân Trầm Nhã nói.
Cảnh Phong sửng sốt: "Đại ca?"
Vân Trầm Nhã dùng cán quạt chỉ chỉ về phía cửa, vẻ mặt
không kiên nhẫn: "Ra ngoài đi, ra ngoài đi, ta không thể chịu nổi khi nhìn
ngươi sa sút tinh thần như vậy, cẩn thận suy nghĩ cho thông suốt rồi hẵng
về."
Ánh mắt Cảnh Phong ngừng lại ở vết thương trên vai Vân
Trầm Nhã một lát, không nói thêm một câu nào nữa, lập tức đi thẳng ra khỏi cửa.
Thư Đường thấy thế, nghĩ là hai huynh đệ lại mâu thuẫn
cãi nhau. Nàng vội vàng chạy đến bên cạnh Vân Trầm Nhã, hớt hãi gọi: "Vân
quan nhân." Gọi xong, ánh mắt Thư Đường bình tĩnh khóa lại trên vết thương
ở vai phải Vân Trầm Nhã, đôi mày nhăn chặt đầy lo lắng.
Vân Trầm Nhã thấy điệu bộ của nàng như vậy, không khỏi
cười, nói: "Không sao, người tập võ bị thương là chuyện bình thường."
Nghe xong, Thư tiểu Đường gật đầu, nhưng ánh mắt của
nàng vẫn dán chặt lên vết thương đẫm máu. Giây lát sau, dường như nàng nhớ đến
chuyện gì đó, vội vàng nói với Vân Trầm Nhã: "Vân quan nhân, chàng đợi một
chút, ta gọi Mục công tử về."
Vân Trầm Nhã ngẩn ra.
Thư Đường lại liếc mắt nhìn một cái lên vai phải của
hắn, vội vã vén váy đuổi theo ra ngoài viện.
Giây lát sau, trong viện chỉ còn mỗi một mình Vân Trầm
Nhã.
Lúc này trời đã sắp hoàng hôn. Vân Trầm Nhã lui ra sau
hai bước, che tay lên trán nhìn tấm mộc bài nhỏ trên cây ngô đồng.
Tuy cùng là hoàng tử, nhưng Cảnh Phong là thứ xuất,
mãi cho đến khi được sáu, bảy tuổi mới được rước về cung. Mà Vân Trầm Nhã là
con của Hoàng hậu, từ khi sinh ra đã ở trong thâm cung nhận hết vinh quang sủng
ái, cũng hao hết cả tâm trí.
Bọn họ cùng lớn lên, trong hai năm, mặc dù thường
xuyên tranh cãi ầm ĩ với nhau, nhưng mỗi khi Cảnh Phong đề cập đến cuộc sống
ngoài cung, Vân vĩ lang lúc nào cũng tỏ ra say mê vô hạn.
Có một hôm, Cảnh Phong kể rằng dân chúng ngoài cung ăn
mừng lễ tiết cuối năm sẽ làm thêm một tấm mộc bài ước nguyện. Trên mộc bài chia
làm hai mặt, một mặt viết lên lời ước nguyện cho chính mình, một mặt viết lên
lời ước nguyện cho người thân nhất của mình. Sau khi viết xong, đính kèm lên
tấm mộc bài một đồng tiền rồi treo lên nhánh cây cao nhất trong viện nhà mình.
Như vậy thần tiên trên trời có thể nhìn thấy ước nguyện của người đó.
Lúc này, Vân vĩ lang thầm đo khoảng cách giữa mình và
ngọn cây, cong môi cười. Hắn nhún mũi chân một cái, mượn lực trên ngọn cây,
thân hình bay lên lấy tấm mộc bài xuống.
Tấm mộc bài cực kỳ đơn giản, mặt trái chỉ viết bốn chữ
- Cảnh Phong Liễu Ngộ.
Không ước nguyện lâu dài, không mong chờ gặp lại. Có
lẽ sau khi Liễu Ngộ qua đời, bản thân hắn cũng không còn nguyện vọng gì nữa,
cho nên hắn chỉ viết tên hai người chung một chỗ treo lên ngọn cây, chôn sâu
tận đáy lòng.
Vân Trầm Nhã trầm mặc một lát, xoay tấm mộc bài lại,
sau đó, hắn ngây ngẩn cả người.
Trên mặt sau của tấm mộc bài viết: duy nguyện gia
huynh trường an, thế vô can qua. (Tạm dịch:
chỉ nguyện gia huynh mãi mãi an bình, cả đời không chiến tranh)
Duy nguyện gia huynh trường an, thế vô can qua.
Ánh tà dương buổi chiều xuyên qua tán cây, rọi vào
trong mắt Vân Trầm Nhã. Đôi đồng tử đen của hắn như một khối ngọc bích, ôn hòa
ấm áp, lại giống như một chiếc giếng cổ, thâm thúy sâu không thấy đáy.
Nhớ hồi nhỏ, lúc sói mới chín tuổi rượt