
n bình thường mấy nhịp, mãi
một lúc lâu mà vẫn không nói nên lời. Cho đến khi trên cây truyền lại một tiếng
chim thanh thúy kêu lên, hắn mới giật mình hoàn hồn, đỡ Tư Đồ Tuyết dậy, cũng
không dám nhìn thẳng nàng, nói: "Không, không có gì. Ta chưa từng bao
giờ...để ý qua."
Hai người trầm mặc một hồi, Tư Đồ Tuyết cất bình thuốc
đi, bỗng thấy trán Tư Không vã mồ hôi, bèn nói: "Trông ngươi như vậy hình
như là bị cảm nắng, chi bằng về tiền viện tìm Bạch lão tiên sinh, nhờ lão xem
bệnh giúp."
Tư Không lại sửng sốt, vội vàng ừ một tiếng, đang muốn
đứng dậy, đột nhiên chỗ cẳng chân cảm thấy đau nhói. Hắn lảo đảo đỡ lấy cây đại
thụ kế bên mới may mắn đứng vững lại được.
Tư Đồ Tuyết thấy thế, nhớ tới lúc vừa rồi hai người té
ngã, Tư Không dường như hừ lên một tiếng, nàng bèn bước lên phía trước, vén vạt
áo của hắn lên xem thương thế. Mùa hè áo quần mỏng manh, đầu ngón tay Tư Đồ
Tuyết nhẹ nhàng chạm lên cẳng chân của Tư Không, dù là cách một lớp vải, nhưng
trong lòng Tư Không cũng không khỏi run rẩy, một cảm giác khác thường lan
truyền ra.
Mặt của hắn trong thoáng chốc đỏ hồng lan đến tận cổ,
rút chân lại, lắp bắp nói: "Không, không sao đâu, chỉ là trật gân, bị
thương không nặng."
Tư Đồ Tuyết sửng sốt, thấy mặt mày Tư Không Hạnh xấu
hổ, đột nhiên cũng cảm thấy xấu hổ lây, hai gò má khẽ ửng đỏ lên. Nàng ngừng
một lát, đỡ Tư Không đứng dậy: "Cũng phải, ta là nữ tử, không tiện xem vết
thương giùm ngươi, để ta đỡ ngươi về phòng, tìm Bạch lão tiên sinh đến xem giúp
ngươi."
Dưới bóng hoa cỏ xanh rì, một trắng một lam hai thân
ảnh dần dần đi xa. Thật lâu sau, sau gốc cây chợt có người "chậc
chậc" hai tiếng.
Câu châm ngôn ba chữ lần này của Bạch Quý chính là khổ
nhục kế. Theo như hôm nay mà xem, kế sách này tuy rằng có chút chuyện ngoài ý
muốn xảy ra, nhưng cũng có thể hóa hiểm thành an. Lúc này, ánh mắt Vân Trầm Nhã
lóe lóe lên, giống như đang cân nhắc một chuyện khác. Bạch Quý thấy thế, cũng
không dám quấy rầy, đợi một lát sau, chợt nghe sói hít sâu vào một hơi, nói với
lão: "Chân của Tư Không mặc dù bị thương không nặng, nhưng ngươi vẫn đi
xem giúp hắn một chút đi."
Bạch Quý lên tiếng vâng dạ xong, chần chờ một lát,
hỏi: "Đại công tử, vậy tiểu Đường cô nương..."
Vân Trầm Nhã rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Có lẽ
là trước đây ta...ừm, chuyện này ta phải cẩn thận suy nghĩ lại."
Bạch Quý nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại
vui mừng cười không ngớt.
Mấy ngày gần đây Thư tiểu Đường bận rộn nên ít đến Vân
phủ cũ. Giữa tháng Năm đến xem, những đóa hoa đào rực rỡ ban đầu giờ đã rơi vùi
trong bùn đất, thay vào đó là những quả đào còn xanh mới nhú. Lão quản gia nói
với nàng, đợi những quả đào này lớn thêm tí nữa là có thể ăn được, tuy hương vị
không thơm ngọt như loại đào chuyên canh, nhưng cũng khá ngon miệng.
Hôm nay Thư Đường thừa dịp rảnh rỗi, sau khi chăm sóc
Thư Tam Dịch xong liền vội vàng đánh xe lừa đến Vân phủ cũ.
Trên con phố dài khá yên tĩnh, bên đường những dây leo
hoa mùa hè đã tràn ra đầy bờ tường. Thư Đường cột chiếc xe lừa dưới gốc cây, gõ
cửa hai tiếng. Lão quản gia ra mở cửa, thấy Thư tiểu Đường, không khỏi vui vẻ
cười nói: "Thư cô nương cũng đến sao? Hôm nay thật là náo nhiệt."
Thư Đường đoán trong phủ có khách, nhìn nhìn thăm dò,
chỉ thấy dưới gốc liễu rũ xanh mướt trước đình có một thân ảnh đang đứng.
Người nọ thấy Thư Đường không khỏi cũng sửng sốt. Hắn
tiến lên trước hai bước, gật đầu chào: "Cô nương, lại gặp nhau nữa rồi!"
Thư Đường "A" một tiếng, lập tức nhận ra
người này đúng là vị thanh y công tử trong xe ngựa đêm đó, vội vàng thi lễ tiếp
đón, lại hỏi: "Vị...vị quan nhân này, sao lại đến đây?"
Thanh
y công tử thấy nàng không biết phải xưng hô với mình như thế nào, cười nhẹ nói:
"Tại hạ họ Mục, không phải là quan nhân, cô nương gọi một tiếng công tử là
được rồi."
Tại hạ họ Mục, không phải là quan nhân, cô nương gọi
một tiếng công tử là được rồi.
Thư Đường nghe được giọng của hắn, lại ngẩn ra. Thanh
âm trầm ấm trong trẻo, bảy phần giống với thanh âm của Vân Trầm Nhã. Trong lòng
nàng chợt động, đột nhiên nhớ lại Vân Trầm Nhã có một vị đệ đệ nhỏ hơn mình nửa
tuổi.
Quả thật nàng đoán không sai. Hai vị hoàng tử Anh
Triêu quốc, vì trẻ tuổi lại thích cuộc sống ngoài cung nên đều có biệt danh
riêng chốn dân gian. Đại hoàng tử Anh Cảnh Hiên, biệt danh Vân Trầm Nhã, Nhị
hoàng tử Anh Cảnh Phong, tên gọi Mục Lâm Giản.
Sau giờ Ngọ, vầng thái dương bắt đầu di chuyển về
hướng Tây, khắp đất trời tràn ngập tiếng gió vi vu. Cảnh Phong trong bộ y phục
màu xanh đứng dưới tàng liễu rũ, thấy vị cô nương trong bộ y phục bằng vải bố
mộc mạc trước mắt cặp mắt sóng sánh tựa như nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc
khác, trong lòng không khỏi chùng xuống. Hắn cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó
gắng gượng lấy lại tinh thần cười nói: "Còn cô nương, tại sao lại đến
đây?"
Ngay cả nụ cười cũng có mấy phần tương tự Vân Trầm
Nhã.
Thư Đường lại sửng sốt, nhìn dáng vẻ của Cảnh Phong mà
trong lòng không khỏi có chút luống cuống. Nàng nuốt một ngụm nước miếng