
ở
trước mặt mình, lại không thể chia cho người đó thêm một phần bao dung
và bỏ quên. Bao dung những khuyết điểm ít ỏi của người đó, và bỏ quên sự sai lầm tình cờ của người đó.
"Tôi không nên nói những chuyện này với em, em là phụ nữ có thai."
"Không, tôi nên biết, cám ơn anh, nếu như không biết những chuyện này tôi còn
nghĩ mình thật vĩ đại, nhưng trên thực tế tôi lẫn lộn đầu đuôi rồi, cho
tới bây giờ luôn bởi vì anh ấy mới nguyện ý đi nuốt vào bao nhiêu uất
ức, nhưng quay đầu lại thì bỏ quên anh ấy."
Khuông Vĩ cười thoải
mái, hơi ngẩng đầu lên đón gió thổi và chùm tia sáng, "Nhiễm Nhiễm, tình yêu của quân nhân chỉ có thiên trường địa cửu, không có sớm sớm chiều
chiều."
"Thật xin lỗi, tôi sai lầm rồi."
"Không, em không
có sai, em là người tốt, nhưng bởi vì lựa chọn một quân nhân mà phải bỏ
ra sự bao dung và dâng hiến nhiều hơn người khác. Muốn cho hai em hòa
hảo tất nhiên là vì Giang Tiềm, nhưng rất nhiều chuyện tôi muốn đẻ em
biết, khi người yêu của chúng ta khỏe mạnh, vui vẻ và có năng lực cho
chúng ta tình yêu thâm hậu, thì đó chính là bảo tàng duy nhất đối với
chúng ta, vậy tại sao chúng ta không thể bỏ ra nhiều sự quý trọng hơn?
Nhiễm Nhiễm em biết không? Tôi rất muốn cô ấy tức giận đuổi tôi đi, dù
có không yêu tôi nữa, tôi rất muốn cô ấy còn sống, rất hối hận vì có lúc chiến tranh lạnh không gặp nhau, nhưng thật đáng tiếc vì đã mất đi, có
câu nói rất hay: phải học quý trọng. . . . Chớ lãng phí thời gian trong
những sự ồn ào không ngừng, sau đó lại luôn sống trong hối hận."
. . . . . . . . . . . .
Lạnh nóng luân phiên, thật có cảm giác kích thích sảng khoái, Giang Tiềm
không biết mở nước lạnh cọ rửa đầu óc không tỉnh táo của mình lần thứ
mấy rồi, anh thậm chí bắt đầu oán niệm Triệu Nhiễm Nhiễm, oán niệm sự
độc ác và không nghe lời của cô, oán niệm cô hoài nghi tình yêu mình
dành cho cô và không trao cho anh sự tin tưởng cơ bản nhất, anh nghĩ,
chờ gặp lại cô thì chuyện thứ nhất phải làm chính là đánh mông cô một
trận.
Nhưng suy đi nghĩ lại, mình làm sao là một người chồng tốt
đây? Giữa bọn họ thiếu ăn ý, chẳng lẽ không phải bởi vì việc mình lâu
dài không thể làm bạn mà thiếu hụt thời gian và cơ hội bồi dưỡng ăn ý à, tất cả, cũng đều là lỗi của anh.
Hình như lại trở về những ngày
đã từng thất tình, những ngày như cái xác không hồn không còn muốn sống. Giang Tiềm chợt giật mình, anh đang nghĩ cái gì, tại sao có thể so sánh thời gian tưởng như mất đi cô với hiện tại, bây giờ bọn họ chỉ cãi vả,
chỉ hiểu lầm, không thể nào lại rời đi lần nữa.
Anh mang theo tâm trạng chợt cao chợt thấp chợt sáng chợt tối trở lại túc xá, làm một
trung đội trưởng, tất nhiên có phòng riêng, cho nên nhìn thấy bóng dáng
mảnh khảnh trước bàn đọc sách anh lập tức lao ra cửa, ngẩng đầu nhìn
bảng hiệu, xác định không đi sai cửa mới đi vào lần nữa, sau đó, thấy
gương mặt đúng lúc quay lại của Triệu Nhiễm Nhiễm.
Anh híp mắt
nhìn sang, hình dáng thẳng từ sống mũi đến chóp mũi là đẹp nhất, còn có
hàm răng cắn chặt đôi môi mím lại. Giang Tiềm đổi một tư thế nhìn thẳng
vào mắt cô, thấy cô khoác quân trang, tóc ngắn rồi, cho nên bóng lưng
lúc nãy anh không thể nhìn ra ngay. Không đúng, hình như hơi trở nên xa
lạ, mà cái đầu nho nhỏ vừa đúng có thể vùi vào tay anh và độ cong của
cằm lại giống như trong trí nhớ, không kém chút nào.
"Tại sao cắt tóc rồi?" Giang Tiềm nghe được âm thanh của mình tan thành mảnh nhỏ,
chân và cánh tay đều cần khống chế hết sức mới không có run rẩy.
Triệu Nhiễm Nhiễm không trả lời, mặt mũi bình tĩnh, có một cảm giác hòa hợp kỳ diệu.
"Biết anh sai chỗ nào không?"
"Biết em sai chỗ nào không?"
Bọn họ đồng thời mở miệng, lại đồng thời trầm mặc, Giang Tiềm chau chau mày, ý bảo cô nói trước.
"Anh sai vì không tin em có thể sống chung hòa hợp với mẹ chồng, thật ra thì trước khi anh về, em và mẹ chưa từng cãi nhau, việc này cũng trách anh, vì anh xem em là người ngoài." Nói xong Triệu Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy mình đang cố tình gây sự, nhưng mà điều này gọi là đánh đòn phủ đầu.
Giang Tiềm sững sờ, hơi thả lỏng chút, lúc nãy anh diễn rất tốt, nhưng thật
ra trong lòng đang run rẩy, sợ hãi cô đến chỉ vì nói một câu rời đi.
"Anh không xem em là người ngoài, anh chỉ không nỡ." Nói xong vuốt vuốt
mái tóc, "Chính anh cũng không nỡ nặng lời với em, mẹ anh thì càng không được."
"Nhưng anh đã đuổi em đi." Triệu Nhiễm Nhiễm uất ức bẹp
miệng, Giang Tiềm sợ hãi vội vàng muốn tiến lên, nhưng lại bị cô trợn
mắt hù về, bèn mềm giọng, "Anh làm sao có thể đuổi em đi, dù thật tức
giận thì cũng chỉ có em đuổi anh đi thôi, anh làm cho mẹ anh xem, mẹ anh luôn mềm lòng, thấy anh làm vậy liền không nỡ, thật, sau khi em đi mẹ
đã mắng anh thật lâu."
"Cho nên anh liền nhẹ nhàng nâng em lên rồi thả xuống, giống như đối đãi người ngoài, sợ em giận mẹ anh."
"Tất cả đều không phải, anh chỉ là đau lòng không nỡ thôi, phiền nhất là mẹ
anh cứ không có gì vẫn dạy dỗ em, một câu cũng không thích nghe. Anh. . . . Cho tới bây giờ luôn xem em là bảo bối, em cũng không phải không
biết." Câu cuối ấ