
cũng không dám quá sâu, như vậy tôi
cũng tự khi dễ mình, sau đó có xem mắt rồi, nhưng không thể tiếp tục."
"Trần Tuyền cậu điên rồi sao?" di»endٿanl«equ»yd«on
"Tôi không điên, tôi. . . . Thật ra thì chỉ muốn chăm sóc anh ấy, tôi vốn
mềm lòng mà, nhưng trước đó bà xã anh ấy ở đây, nếu như tôi chạy tới
chăm sóc anh ấy, tôi nhất định sẽ tự ghê tởm chết tôi, tôi nghe nói bà
xã của anh ấy rời đi mới quyết định không ký tiếp nữa, xem như cũng tìm
được lý do rồi, cũng coi là. . . . Cho chính tôi một câu trả lời thỏa
đáng."
Triệu Nhiễm Nhiễm quả quyết cự tuyệt, "Không thể, tuyệt
đối không thể, mặc kệ bà xã anh ấy có cần anh ấy không, hiện tại anh ấy
vẫn chưa có ly hôn, tôi không thể đặt cậu ở vị trí này."
"Nhiễm
Nhiễm, tôi cam đoan với cậu lần nữa, tôi chỉ muốn chăm sóc anh ấy, tôi
sẽ đè chặt tất cả ý niệm không nên có ở trong bụng, hồi trước như vậy,
về sau cũng thế, mặc kệ anh ấy có tỉnh hay không, vĩnh viễn cũng không
cho anh ấy biết."
"Nhiễm Nhiễm cậu về đi. . . . ."
"Nhiễm Nhiễm sau khi cậu về nhớ kiểm tra sức khỏe. . . ."
"Nhiễm Nhiễm đừng khiến ba mẹ và em trai cậu phải quan tâm cho cậu. . . ."
"Nhiễm Nhiễm. . . . cậu thành toàn cho mình đi."
Trên xe đò về thành phố S, Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn suy nghĩ một chuyện, những
đứa trẻ hạnh phúc chưa từng chịu khổ sở của cuộc sống như họ, từ trước
đến giờ luôn theo đuổi thứ gọi là tình yêu, nhưng thật ra tình yêu là
gì? Tình yêu thành tựu hôn nhân, hôn nhân lại mai táng tình yêu. Ngẫm
nghĩ lại, thật ra thì bọn họ là một nhóm người sống đần độn nhất, cố
chấp với quá trình yêu, thậm chí quên kết quả của tình yêu chính là cuộc sống, hoàn toàn không có mục tiêu rõ rệt để bảo trì, nhóm người này,
bao gồm cả cô ở trong thì sống không hề đặc sắc được như Vương Đan,
Vương Đan có theo đuổi có mục tiêu, định cho mình một độ cao, liền liều
mạng đi thực hiện, bọn họ ở bên cạnh mắng cô ta ích kỷ vô sỉ, lại không
biết người ta cũng đứng ở độ cao của mình khi dễ bọn họ ngây thơ. Triệu
Nhiễm Nhiễm nghĩ, chúng ta có nên cố chấp hưởng thụ nội hàm của tình yêu không, tại sao chúng ta chỉ chú trọng phần ánh sáng của nó mà bỏ quên
phần âm u, có lẽ tình yêu thực sự chỉ có khi chuyển hóa thành thân tình
mới thôi, mới đáng dựa vào nhất.
Vẫn là Triệu Trí Lược tới đón
cô, vẫn nhận lấy túi đeo lưng nho nhỏ của cô một mình đi ở phía trước,
vẫn là bí mật của hai người, giống như trước đây cô len lén chạy đến
pháo đoàn gặp Giang Tiềm bị cậu bắt được, không để ý tới cô, cũng không
có ngôn ngữ.
Xem thêm tai di»ễnđà«nlêqu«ýđ»ôn
Cô và Triệu
phu nhân làm bị dấm đường, cảm thấy mình nên kích thích vị giác, tuy
ngon miệng nhưng vẫn có cảm giác nhạt nhẽo, vô vị, có lẽ đây chính là
hậu quả đau lòng. Còn muốn thêm dấm thì Triệu phu nhân đè lại tay của
cô, hồ nghi quan sát cô.
Buổi tối cô trùm kín mình trong chăn im
hơi lăng tiếng mà khóc, lại bị người dùng sức vén lên. Triệu Trí Lược
không có mắng cô, trên mặt chỉ lộ vẻ tiều tụy và đau lòng, cặp mắt đỏ
lên.
"Em trai. . . . ." Cô ôm gối đầu, nước mắt rơi, co rúc thành một phần nho nhỏ trên chiếc giường lớn.
"Chị cho em một lời chắc chắn, chị còn muốn tiếp tục ở bên anh ấy sao?"
"Em trai?"
Triệu Trí Lược hít sâu một hơi, cắn chặt hàm răng, "Muốn tiếp tục, em sẽ xem
như không biết chuyện này; không tiếp tục, em con mẹ nó không khiến anh
ta chết, em chửi con mẹ nó tổ tông anh ta."
Làm một người em trai ra đời trễ hơn 30 phút, Triệu Trí Lược từ nhỏ đã thương chị gái như em
gái, giao cho ai cũng không yên tâm bằng đặt ở bên cạnh mình. Cho nên
bởi vì như thế, khi cậu biết Triệu Nhiễm Nhiễm bị người ta đuổi ra cửa
nhà giữa mùa đông thì hận không thể lập tức đánh Giang Tiềm.
Ly
hôn sao? Triệu Nhiễm Nhiễm dại ra, muốn kéo cậu nhưng lại bị hất ra,
Triệu Trí Lược chỉ tiếc nhôm không rèn được thành thép đẩy cô ngã trên
giường , đứng ở góc giường, đập từng quyền từng quyền vào nệm, sao chị
không có tiền đồ thế, sao lại không có tiền đồ như vậy.
Di●ễnđ●ànL●êQu●ýĐ●ôn.
Triệu Nhiễm Nhiễm không phản bác được, cắn
chặt đôi môi, nước mắt lăn xuống, rốt cuộc không nhịn được sự hèn mọn
đau đớn trong lòng, giùng giằng nhào vào trong ngực Triệu Trí Lược, vùi
đầu khóc rống.
Triệu Trí Lược nói không sai, cô không có tiền đồ, cô không có tiền đồ, bởi vì cô vẫn không muốn rời khỏi Giang Tiềm.
. . . . . . . . . . . .
Triệu Nhiễm Nhiễm cầm tờ xét nghiệm trên tay nhìn kỹ, mang thai, trong dự
liệu, chỉ là không ngờ đã sắp ba tháng, vốn kinh nguyệt cũng không quá
chuẩn, hơn nữa gần đây quá bận rộn, tâm lực tiều tụy, cho dù có hoài
nghi cũng không có tâm trạng chứng thật.
Nhưng đứa bé tới vào lúc này, Triệu Nhiễm Nhiễm cười khổ, thật đúng là không yên tâm được, quá không đúng lúc rồi.
Triệu Trí Lược đi với cô, lấy danh nghĩa cô mang thai để tịch thu di động,
Triệu Nhiễm Nhiễm biết, lấy cớ chính là lấy cớ, bởi vì mang thai, cho
nên hành động của Giang Tiềm ở trong mắt của Triệu Trí Lược càng thêm
tội thêm một bậc, đây là muốn cắt đứt liên lạc của bọn họ.
Triệu
Nhiễm Nhiễm rất nghe lời nộp di động lên, không có tâ