
vào phòng, nếu không sẽ bị số
con rệp. Cho nên Giang Tiềm không thể đi thăm, Triệu Nhiễm Nhiễm chỉ có
thể thay thế anh đi.
Cô thật không muốn đi, cô ghét Vương Đan.
Nhưng cảm xúc ghét này đều tan thành mây khói khi thấy được khuôn mặt
nhỏ hồng nhăn nhíu trên giường. Đúng vậy, giận dỗi với người phụ nữ
không hiểu chuyện này chi, nể mặt đứa con của Tưởng Thị Phi đi.
Vương Đan xem ra cũng không khó chịu với con gái, nhưng ngồi một lát Triệu
Nhiễm Nhiễm liền phát hiện không đúng, Vương Đan không để bụng với đứa
bé, ánh sáng tình thương của mẹ trong mắt rất mỏng, hơn nữa còn không
cho đứa bé bú sữa mẹ.
Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ tới một khả năng, nhất thời sau lưng lạnh hết.
Trước kia bởi vì Vương Đan sợ sinh con gái thì nhà họ Tưởng sẽ ghét bỏ cô, cả ngày quậy ầm ĩ muốn phá thai, hiện tại Tưởng Thị Phi bị thương, nhà họ
Tưởng không thể nào ghét bỏ cô nữa, sinh ra gì cũng không có ảnh hưởng
đến cô, cho nên không cần thiết, nếu như cô sinh một đứa con trai, hiện
tại cũng sẽ không mấy vui mừng, cô ta hoàn toàn xem đứa bé là công cụ
bảo hộ mình. Nếu như suy nghĩ xấu xa hơn, cô ta thật đúng như Giang Tiềm nói, muốn rời khỏi Tưởng Thị Phi, coi đứa bé này thành gánh nặng, nếu
không tại sao không cho đứa bé bú sữa mẹ đây?
Triệu Nhiễm Nhiễm
dò xét Vương Đan cẩn thận, cố gắng từ trong tìm ra đáp án, lại bất đắc
dĩ cấu tạo của tế bào não căn bản không như nhau, nên không nhìn ra, cái gì cũng không nhìn ra được.
"Đứa bé tên là gì?"
"Tên thật chưa đặt, tên ở nhà thì ông nội đặt rồi, gọi nhìn Phán Phán."
Tên rất dễ nghe, rất tốt đẹp.
Triệu Nhiễm Nhiễm cố khuyên cô, "Nên cho đứa bé bú sữa mẹ, tăng cường sức đề kháng của trẻ nít."
Vương Đan cười có chút xấu hổ, "Không có bao nhiêu, không đủ uống."
Triệu Nhiễm Nhiễm cau mày, "Uống nhiều canh thúc chân heo sẽ có."
"Nên tiết kiệm tiền chút, nhà không dư dả."
Triệu Nhiễm Nhiễm không có nói cái gì nữa, sau khi về nhà có chút buồn buồn
không vui. Giang Tiềm ít nhiều biết vợ không thích người phụ nữ kia,
thật ra thì anh cũng không thích, nhưng mà vẫn là nguyên nhân kia, tất
cả vì Tưởng Thị Phi và đứa bé, cho nên vẫn là phải đi chăm sóc. Anh cũng khuyên vợ như vậy, anh nói rất đúng, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm nghe lại
khomng6 vui lòng, dù sao chỉ cần Giang Tiềm có một câu là Vương Đan tốt, cô khẳng định liền không vui, gần đây cũng giận dỗi Giang Tiềm.
Sau khi trở về thành phố, liền tìm vài phương thuốc thúc sữa, lại mua không ít thuốc bổ, đưa người ta gửi đi. Cô thật ra không phải thánh nhân, cô
đổ hết trách nhiệm việc Tưởng Thị Phi xảy ra chuyện lên đầu Vương Đan,
cộng thêm chuyện hình trong máy vi tính Giang Tiềm trước kia, mặc dù tâm ý của Giang Tiềm đối với mình rất rõ ràng, rất không có khả năng có
lòng khác, nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn thật tâm thật ý ghét Vương Đan.
Giang Tiềm nói chăm sóc cô ta bởi vì Tưởng Thị Phi và đứa bé, Triệu
Nhiễm Nhiễm lại không như thế, cô chỉ bởi vì Giang Tiềm bảo cô làm như
vậy, cho nên cô mới làm như vậy, dù giận dỗi không đồng ý thế nào, thì
cũng chỉ đóng cửa giận dỗi với Giang Tiềm. Triệu Nhiễm Nhiễm khó chịu liền thích giận dỗi, cũng có thể lý giải là
làm nũng, chờ Giang Tiềm đi dụ dỗ. Nhưng chết là cô giận dỗi cũng không
nói cho Giang Tiềm, mà chờ anh tự động tỉnh lại, trong điện thoại trừ
nói ít đi thì tất cả còn lại bình thường, chỉ là hơn một tháng cũng
không trở lại thăm anh, lấy cớ nói quá bận rộn. Nhưng Giang Tiềm nào
biết, cho nên anh liền chịu tội.
Giang Tiềm nhớ vợ đến khó chịu,
chờ nửa tháng rồi cảm thấy có chút không được bình thường, phát giác có
cái gì không đúng thì anh liền buồn bực. Đâu có chọc giận cô đâu, rốt
cuộc có tức giận không?
Đồng chí Giang Tiềm ngốc bị vợ giày vò
đến 囧囧, lúc huấn luyện buồn bực, lúc ăn cơm buồn bực, ngủ. . . . . . Anh căn bản không buồn ngủ, nửa đêm lén bò dậy đến bãi tập chạy lớn. Đến
cùng có phải tức giận hay không? Hỏi cũng không nói, nói thì nói không
có tức giận, không có tức giận vậy sao không trở về nhà chứ?
Giang Tiềm một hơi chạy hết 50 vòng, vốn chỉ tính chạy 20 vòng thì dừng,
nhưng chạy xong rồi vẫn chán ốm, nên tiếp tục 30 vòng, gom góp gom góp
lại cho chẵn số. Cường độ này đối với Giang Tiềm mà nói chỉ như chơi
thôi, khiến anh vẫn mặt ủ mày chau chính là, anh còn chưa biết vì sao
Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên không có nguyên nhân gì mà lạnh nhạt với
anh. Chẳng lẽ là. . . . . . Lại thích ăn đòn rồi hả ?
"Ai. . . . . ." Giang Tiềm ngửa mặt lên trời thở dài.
"Ai. . . . . ." Cách đó không xa cũng có một tiếng thở dài, Giang Tiềm không quay đầu lại, sớm thấy Lương Hạ Mạt từ lâu, anh ta còn đếm cho anh mấy
vòng, nên không thèm để ý anh ta.
Giang Tiềm phối hợp ngồi trên
đất, cong chân lên hút thuốc lá, trông về phía xa trầm tư. Mình chọc
giận cô ấy? Cô ấy tức giận? Sao lại mang cô ấy về trước? Lừa gạt à?
Lương Hạ Mạt thấy anh không để ý mình, chỉ có thể tự đi qua, đụng đụng cánh tay Giang Tiềm, "Cho tôi điếu thuốc."
Giang Tiềm trực tiếp ném bao thuốc lá cho anh, quay đầu lại hỏi, "Hơn nửa đêm cậu ra ngoài làm gì? Xem đây là địa bàn của