
ũng chứng tỏ tiên
sinh rất thích cô, thật hâm mộ cô...cô thật hạnh phúc."
Tiểu
Nhã chắp tay trước ngực, trong mắt đều là ánh sáng màu hồng, Trình Kỳ
Khiết không muốn chọc phá mộng đẹp của cô, nhưng trong lòng lại dâng lên nhàn nhạt khổ sở.
Một người đàn ông có yêu mình hay không cũng không phải dựa vào viên kim cương lớn hay nhỏ để phán đoán, cô nghĩ nói như vậy cho tiểu Nhã nhưng cô không thể.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng nâng khóe miệng lên, mỉm cười mang qua này đề tài.
Tiểu Nhã mới giúp cô cố định lại tóc xong, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra, Trình Kỳ Tâm hung hăng xông vào.
"Chị"
"Hừ, tức chết đi được, hôm nay em có đọc báo chí hay không? Viết thứ gì thế này, làm gì đăng tấm ảnh con đàn bà kia lớn như vậy?"
Cô
đem nhật báo* Thủy Quả để vào trước mặt Trình Kỳ Khiết, phía trên không
chỉ viết về hôn lễ ngày hôm nay mà còn mang quá khứ của Trịnh Bang Duệ
từng kết giao với người tình cũ lại nói thêm lần nữa, cũng không quên
phỏng vấn vị nhân viên nữ kia, hình ảnh cô ta khổ sở thâm tình rưng
rưng, còn nói anh kết hôn, cô ta sẽ chúc phúc cho anh. (*Nhật báo: báo
ra hàng ngày)
Trình Kỳ Khiết lặng lẽ nhìn qua từng chữ, cuối
cùng chỉ nói nhàn nhạt: "Chị, không có gì để tức giận, chị cũng biết,
tin tức viết trên báo có thể tin bao nhiêu?"
Ít nhất cô cũng biết một chỗ sai lầm trong đó Trịnh Bang Duệ không có chính thức chia tay với người phụ nữ kia.
A, cô cười khổ ở trong lòng.
Trình Kỳ Tâm vẫn rất lo lắng cho đứa em gái duy nhất này."Phải vậy
không? Tiểu Khiết, em nhất quyết phải gả cho người đàn ông này? Trước
kia anh…mấy cái kia"
"Chị, em xác định. Mấy tháng gần đây tình
cảm của chúng em đã dần dần tăng lên rồi, mắt chị cũng nhìn thấy, không
phải sao? Em chắc canh rằng hiện tại người anh ấy yêu là em, chuyện lúc
trước em không muốn tìm tòi truy cứu nữa."
Trình Kỳ Tâm cong đôi môi đỏ hồng lên, dường như cũng không yên tâm.
"Được rồi..., chị, em muốn chuẩn bị thật nhanh để kịp giờ người ta đến
rước dâu." Trình Kỳ Khiết nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác, ngăn
cản tiếp tục nói đến cái đề tài này tại đây.
Bởi vì cô không biết mình còn có thể nói dối đến bao nhiêu để che giấu cảm xúc chân thật của bản thân. . . . .
Có người phụ nữ nào không suy nghĩ khi xem qua tấm hình này?
Người đàn ông cô yêu, đứng trước mặt cô, thâm tình dắt tay cô, đeo
chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô tượng trưng cho sự chúc phúc mãi mãi ở
bên nhau, anh sẽ nói ra lời thề cả đời chăm sóc, yêu thương cô. . . . . .
Giờ phút này, Trình Kỳ Khiết đang đặt mình vào bên trong cảnh tượng như vậy,nhưng hai mắt người đàn ông trước mặt cô vẫn vô cùng tỉnh táo làm
cô không cách nào hoàn toàn chìm nghỉm ở trong không khí ngọt ngào nơi
này.
Lúc cô thoáng phân tâm rơi vào trong buồn phiền, bất chợt trước mặt tối sầm lại, anh chặn lại tầm mắt của cô, hôn lên cô.
Cô chớp mắt, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú được phóng đại làm trái tim cô
như sắp phải nhảy ra, hơn nữa nhìn khoảng cách giữa hai người cũng đã
không có.
Bị hôn. Hóa ra hôn là loại cảm giác này.
Đôi môi tiếp xũ với nhau dường như có dòng điện nhỏ chạy qua làm thân thể
cô trở nên mềm yếu một hồi, sau đó cô nghe được anh dán vào môi cô khẽ
nói: “Ngẩn người gì chứ? Nhắm mắt lại.”
Lúc này cô mới vội vã
nhắm hai mắt lại nhưng khi nhắm lại mới biết như vậy càng hỏng bét,
không còn thị giác, những giác quan khác càng trở nên nhạy bén.Hơi thở
của anh tràn đầy trong mũi cô, lồng ngực cường tráng và cánh tay để bên
hông của anh đều làm cho toàn thân cô nóng lên.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh buông cô ra, cô có chút choáng váng đứng không
vững, nếu anh không còn ôm cô thì có thể cô sẽ té ngã, làm mất thể diện ở trước mặt mọi người.
Tiếng trêu đùa truyền đến từ bốn phía,
Trình Kỳ Khiết còn chóng mặt hình như nghe thấy người trong buổi lễ có
người nói quá nhiệt tình... Lời nói khiến mặt cô đỏ lên trong nháy mắt.
Trịnh Bang Duệ nhìn cô cảm giác được ngực trái chấn động một cái. Người phụ nữ trước mặt giương đôi mắt mờ mịt không chút đề phòng ngước lên
nhìn anh, trên mặt hiện đỏ ửng dễ thương, đôi môi sáng loáng mọng nước
hơi sưng lên do anh vừa mới tạo ra.
Cô là cô dâu của anh.
Trong lúc bất chợt ý tưởng chưa hề mong muốn này xông vào lòng anh. Ban đầu không phải chỉ nói là sách lược kết thân thôi sao? Tại sao anh lại
có rung động? Ma xui quỷ khiến thế nào mà chìm đắm vào trong nụ hôn? Vốn chỉ là nghi thức khẽ hôn nhẹ môi cô là được rồi nhưng môi cô mềm đến
thế, phản ứng không lưu loát của cô rất đáng yêu, mùi của cô ngọt như
vậy. . . . . .
Đợi chút, đáng chết, tới cùng anh suy nghĩ đi đâu rồi hả?
Đột nhiên anh lui ra, lúng túng ho nhẹ một tiếng.
Tất cả ma chú phút chốc như được giải trừ ngay khi hai người tách ra .
Trình Kỳ Khiết cúi đầu, trong đầu vẫn đang cháy rừng rực mất hết suy nghĩ sau đó.
Đối với Trịnh Bang Duệ mà nói, tiệc cưới cũng chỉ là một trường hợp cần phải xã giao khác mà thôi, anh chẳng qua không có thói quen bản thân
trở thành nhân vật chính bị bắt uống rượu.
Cảnh tượng trước mắt giống như lung la, dạ dày cũng quay