
hị em cùng anh Vũ Hàng cũng coi như là thanh mai trúc mã." Trình Kỳ Khiết lén lút giải thích quan hệ của bọn họ với
Trịnh Bang Duệ.
Trịnh Bang Duệ gật đầu một cái, cũng không có
quá nhiều hứng thú, đối với anh mà nói đây chỉ là nơi gặp mặt xã giao,
không cần thiết mổ sẻ quá sâu.
Từ sau ngày bọn họ đạt thành hiệp nghị đó thì có rất nhiều nơi cần phải cùng tham dự đối phó qua loa.
Nói thí dụ như, bọn họ phải "Hẹn hò" , để trưởng bối hai nhà đều biết bọn họ đang "Kết giao" .
May mà cô suy nghĩ hết sức chu đáo, mỗi lần cô đều sắp xếp để anh đến
dùng cơm ở khách sạn cô. Cơm nước xong, hai người sẽ tới phòng làm việc
của cô, đóng cửa lại, để cho người khác nghĩ là bọn họ cần không gian
riêng, nhưng thực ra hai người đều tự dùng laptop của mình để bàn công
việc, không lãng phí quá nhiều thời gian.
Cho đến bây giờ, anh cảm thấy rất tốt với hiệp định ngầm của anh và cô.
Nghi lễ bắt đầu, tân lang tân nương tiến vào, cha mẹ hai bên lên bục
đọc diễn văn. . . . . . Trình tự rườm rà khiến Trịnh Bang Duệ càng ngày
càng bực mình. Anh vốn ghét tham gia những kiểu đám cưới đám ma thế này, trên mặt anh càng xuất hiện thêm ba vạch đen là do người phụ nữ bên
cạnh càng nhìn thấy cô dâu chú rể trên bục đang lén lút lau nước mắt.
Không chịu nổi, làm sao phụ nữ lại thích khóc như vậy?
Thật vất vả chú rể, cô dâu mới ngồi vào chỗ của mình, cũng ăn không
được vài miếng món ăn, tân nương lại phải đi đổi trang phục.
Bữa tiệc tiến hành đến đây vẫn chưa được một nửa, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ đến phiên anh trải qua những lễ nghi phiền phức này, vẻ mặt
Trịnh Bang Duệ trở nên khó khăn để duy trì được nụ cười tao nhã.
"Anh Vũ Hàng, chúc mừng anh."
Để che giấu không kiên nhẫn, Trịnh Bang Duệ cúi đầu ăn cái gì đó, lúc này ở bên cạnh nghe thấy Trình Kỳ Khiết nói với chú rể.
Anh ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt cô còn mang theo hơi nước, ánh mắt
chuyên chú, ngưng mắt nhìn chú rể mặc một bộ Tuxedo màu trắng. (Tuxedo:
kiểu như áo đuôi tôm)
Vẫn luôn không nhìn kỹ chú rễ, hiện tại
anh mới chú ý tới, lấy tiêu chuẩn của người bình thường mà nói, người
đàn ông sẽ trở thành người thân với anh có một khuôn mặt đẹp đẽ sáng
sủa, gọng kính màu vàng làm anh ta tạo ra một cảm giác nho nhã cho người khác, là loại hình đàn ông dễ dàng khiến phụ nữ yêu thích.
Trịnh Bang Duệ để ý sâu xa, chợt sinh ra một cảm giác khó có thể nói là không vui mừng.
Nhất là khi Trình Kỳ Khiết tiếp tục nói chuyện phiếm với Phan Vũ Hàng, mà Phan Vũ Hàng lại dịu dàng mỉm cười với cô.
Bình thường em vợ cùng anh rể sẽ có dáng vẻ quen thuộc như vậy sao?
Đột nhiên anh nhớ tới cô nói từ nhỏ ba người bọn họ đã biết nhau, nói
cách khác Trình Kỳ Khiết cùng Phan Vũ Hàng cũng là thanh mai trúc mã?
Anh không biết có phải vừa rồi ăn cá quá nhanh hay không, cổ họng dường như có xương đâm vào, cảm thấy không quá thoải mái. Anh nghiêm mặt uống một hớp rượu đỏ, hi vọng giảm bớt đi cảm giác đó.
Thật may là, rất nhanh, Phan Vũ Hàng rời khỏi, đi đón cô dâu vừa mới thay xong trang phục, kế tiếp cũng không ngoại lệ là mời rượu mỗi bàn, Trịnh Bang Duệ
ngồi ở bàn chính đang có rất nhiều vị trí bỏ trống, cuối cùng cảm thấy
tỉnh táo hơn nhiều.
Đến khi tiệc mừng kết thúc, từng vị khách
đi ra khỏi phòng tiệc, không tránh khỏi nói vài lời may mắn chúc cô dâu
chú rể, chụp ảnh chung một lúc . . . . . . Cuối cùng chỉ còn lại mấy
người.
Khuôn mặt Trịnh Bang Duệ không thay đổi đứng ở một bên,
nhìn Trình Kỳ Khiết ôm chị cô, thật ra thì sự kiên nhẫn của anh đã sắp
muốn dùng hết, chỉ muốn mau trở về, nhưng ngược lại lúc anh nhìn thấy
Trình Kỳ Khiết ôm Phan Vũ Hàng, cả người anh đột nhiên cứng ngắc.
Theo ý anh, cái ôm đó hình như quá dài.
Không biết qua bao lâu, bọn họ mới tách ra.
"Anh Vũ Hành phải chăm sóc chị em thật tốt, hai người phải hạnh phúc đó." Trình Kỳ Khiết vừa lau nước mắt vừa nói.
"Chúng ta nên đi thôi." Cũng không quản lễ phép hay không, Trịnh Bang
Duệ vẫn im lặng đứng ở một bên, khi nghe được câu "Anh Vũ Hành" kia nhịn không được chen vào, dùng sức tóm lấy cánh tay Trình Kỳ Khiết.
"Oh, ừ."
Cô nhìn thấy khuôn mặt anh không vui, nghĩ có thể là do bữa tài quá dài đã làm anh không chịu được, vì vậy vội vàng cáo biệt tất cả trưởng
bối, đi theo Trịnh Bang Duệ đi.
Bọn họ đi ra khách sạn lại đúng lúc gặp gỡ mấy ký giả, ngược lại Trịnh Bang Duệ nắm lấy tay của cô, cô
biết chẳng qua đây là đang diễn trò, quả nhiên đợi đến bọn họ ngồi lên
xe, anh liền buông tay cô ra, phía sau chỗ ngồi rộng rãi của Mercedes,
hai người ngồi cạnh cửa sổ hai đầu, khoảng cách rất xa.
Cô lén lút quay đầu, căng thẳng liếc mặt anh một cái.
"Thật xin lỗi, làm tốn thời gian lâu như vậy, ách. . . . . . Cám ơn anh phối hợp."
"Không có gì."
Anh thờ ơ nói hai chữ rồi không nói thêm gì nữa, nhất thời cô cũng
không nói tiếp được, một lần nữa trong xe lại rơi vào không khí yên
lặng.
"Việc đó. . . . . . Em nghĩ hôn lễ của chúng ta nên cố
gắng đơn giản, không cần mời nhiều người như vậy, anh cảm thấy thế nào?" Cô cố gắng tìm đề tài.
Thế nhưng anh lại nâng lên nụ cười châm chọc, "Đối