
họn lựa. Một là chức quan ngũ phẩm tại triều đình,
tuy rằng không phải chức vị trọng yếu gì, nhưng có thể tích lũy nhân
mạch, cũng sẽ không dễ gây sai lầm, tương lai có thể chậm rãi lên chức.
Chức thứ hai là làm Huyện lệnh thất phẩm ở bên ngoài, sẽ không được ngụ
địa phương tốt lành gì, phải khổ một ít, mệt nhọc một ít, nhưng có thể
tỏ rõ năng lực mình. Ta nghĩ nghe một chút ý kiến của Nam nhi.”
Tuy kinh ngạc Phạm Tằng sẽ cùng ta thương lượng chuyện như vậy, bất quá đã
sinh đại sự, ta xác thực phải giúp hắn lấy ra chủ ý. Suy nghĩ một lát,
ta mở miệng nói:” Nhị gia tính tình chính trực, lại nguyện ý cam chịu
khổ cực, ra ngoài tự do tốt hơn. Dù sao Nhị gia tuổi trẻ, lúc này ở lại
kinh thành ngâm tài năng không khỏi đáng tiếc, không bằng đi ra ngoài
lịch lãm, kiến thức tình đời, cũng tăng trưởng chút cách làm việc thủ
đoạn.”
Phạm Tằng lập tức cao hứng ôm lấy ta,” Ta chỉ biết Nam nhi nhất định sẽ có ý kiến giống ta. Ta đích xác muốn phóng tới bên ngoài,
hảo hảo làm chút việc bằng chính năng lực mình. Bất quá cuộc sống bên
ngoài nhất định sẽ kham khổ rất nhiều so với trong nhà, Nam nhi……”
Ta lôi kéo hắn ngồi xuống,”Ta tự nhiên phải cùng tướng công đi chung. Ta
không sợ vất vả, Nhị gia có thể ăn được khổ, ta cũng có thể”. Ta đương
nhiên muốn đi, không chỉ bởi vì đi ra ngoài có thể tự do sống, có thể
kiến thức phong cảnh các nơi, càng bởi vì ta không hy vọng các con luôn
luôn tại kinh thành phồn hoa lớn lên. Ta hy vọng bọn họ có thể mở rộng
nhãn giới, qua được ngày lành nhưng cũng biết ngày khổ là thế nào.
Hắn nắm chặt tay ta,” Nam nhi……”, rồi lại chưa nói gì. Một lát sau hắn mới mở miệng nói,” Các con……”
” Tự nhiên cũng phải cùng đi. Chúng ta người một nhà luôn cùng một chỗ”,
” Nhưng bọn họ tuổi còn nhỏ, lại phải đọc sách.”
” Còn chuyện gì có thể so sánh bằng ở bên cạnh phụ thân? Lời nói và việc
làm mẫu mực càng có thể giáo dạy bọn họ đạo lý làm việc và làm người.
Mặt khác thái thái tuổi đã lớn còn phải lo chiếu cố Trác nhi, chỉ sợ
không đủ sức để ý bọn họ. Lão gia và đại gia công sự bận rộn, nếu không
ai dạy dỗ, các con học xấu làm sao bây giờ ? Sách ở đâu cũng đều có thể
đọc được. Bọn họ hiện tại danh mục học còn đơn giản, tìm tiên sinh cũng
không khó.”
Hắn bị ta thuyết phục xong, gật đầu tỏ vẻ đồng ý,”
Phong Lan và Lan Chi phải chăm sóc con gái, Tôn di nương thân thể không
tốt, các nàng liền lưu lại đi.”
Ta suy nghĩ, nói ” Chúng ta đi
trước, đợi sau khi đã yên ổn mọi thứ, nếu điều kiện tốt sẽ phái người đi tiếp các nàng đến, nếu thật sự quá kham khổ thì thôi. Như thế nào?”
Phạm Tằng nở nụ cười,” Mẫu thân nói với ta, ngươi bao che khuyết điểm, đem
mọi người trong viện bảo hộ rất tốt. Có phải hay không sợ chúng ta đi
rồi có người khi dễ các nàng? Ngươi yên tâm đi, hiện giờ đại tẩu có con
trai, sẽ không làm gì đâu.”
” Đó là thái thái chê cười ta thôi, ngươi sao lại xem như thật chứ.”, ta xoa bóp lổ tai hắn.
Hắn thấu lại đây hôn ta,” Ngươi là người thế nào, không ai so với ta rõ
ràng hơn. Không cần thái thái nói, ta cũng biết. Kỳ thật Phong Lan, Lan
Chi các nàng vốn giỏi giang có khả năng, mang theo cũng không trở ngại
gì, còn có thể giúp đỡ ngươi. Ngươi là sợ Tôn di nương thân thể không
tốt, lại sợ lưu lại nàng một mình, nàng sẽ đa tâm, mới đem các nàng đều
lưu lại. Có phải thế không?”
Kỳ thật theo ý nghĩ của ta, Tôn di
nương thân thể không tốt, lúc nào cũng uống thuốc, còn phải thường dùng
thuốc bổ bồi dưỡng, khẳng định sống không được cuộc sống kham khổ. Hơn
nữa Phạm Tằng đã cơ bản không đi đến phòng Tôn di nương, nàng cũng không tất yếu cần đi theo, còn không bằng ở lại trong phủ sống những ngày
thoải mái, hảo hảo bảo dưỡng thân thể. Nàng dù sao thân phận vốn khác
biệt với Phong Lan Lan Chi, mặc dù là di nương nhưng trong phủ sẽ không
dám chậm trễ nàng.
Chính là chỉ lưu lại một mình nàng, lão gia
thái thái sẽ nghĩ như thế nào? Phạm Tằng sẽ nghĩ như thế nào? Trong phủ
cao thấp sẽ nghĩ như thế nào? Dù sao Phong Lan cùng Lan Chi đều là người một nhà của ta. Vì vậy, ta lúc này mới đem các nàng lưu lại hết, tương
lai tái đón đi hết, đỡ phải nhiều chuyện.
Ta có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn nở nụ cười ôm ta,” Nam nhi, ta hiểu được ngươi, liền như ngươi hiểu
được ta. Ngươi luôn đem mọi chuyện đều nghĩ giúp ta, làm cho ta không có buồn phiền ở nhà.”
………..
Sự tình rất nhanh liền định
xuống rồi. Phạm Tằng đi bên ngoài xử lý việc sư gia cùng một ít chuyện
linh tinh, ta ở trong phủ giao đãi cho Lan Chi các nàng,” Các ngươi ở
trong phủ hãy sống yên ổn, cũng làm một ít chuẩn bị. Chờ chúng ta bên
kia dàn xếp tốt lắm, sẽ phái người tới đón các ngươi.”
Phong Lan
nói:” Nếu là nơi kham khổ, kia đi tất nhiên sẽ vất vả. Chúng ta như thế
nào để cho tiểu thư đi trước chuẩn bị cho chúng ta, vẫn là cùng nhau đi
chung đi, có thể giúp đỡ tiểu thư.”
” Nguyên bản không cần phiền
toái như thế. Bất quá Tôn di nương thân thể không tốt, đích xác chịu
không nổi vất vả. Nhưng nếu để một mình nàng lưu lại, sẽ làm cho người
ta đa tâm ta nặng bên này nhẹ