Duck hunt
Vinh Hoa Phú Quý

Vinh Hoa Phú Quý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322480

Bình chọn: 10.00/10/248 lượt.

trọng một nữ nhân thanh lâu phóng đãng, ngay cả

nha đầu của hồi môn của nàng đều thành thiếp của ngươi, lại sinh đứa nhỏ cho ngươi. Ta đây tính là gì? Ta tính là gì? tình phân của chúng ta

trước kia ở đâu?”

Sau đó quá kích động, đứa nhỏ trong bụng liền sẩy rớt.

Ta xem thư Phong Lan giống như xem trực tiếp hiện trường, có chút dở khóc dở cười.

Ở tình yêu, kỳ vọng đối phương toàn tâm toàn ý là đúng. Vô luận ở thời

đại nào đều giống nhau. Chính là ở nơi này, nữ nhân dám mở miệng tuyên

bố tình yêu cơ hồ không có, ngay cả chính thê đều không được, huống chi

là một vị thiếp. Tôn di nương này, ta thật không có nhìn lầm nàng, đích

thật là một người nghĩ sao nói vậy. Ta đồng tình nàng, cũng lý giải

nàng, nếu nàng là nữ nhân của ta, ta nghĩ ta sẽ hết sức không để cho

nàng thương tâm, đến nỗi phải nói ra những lời này. Bởi vì nàng đích

thật đối với Phạm Tằng chí tình chí nghĩa. Không giống ta, ta đối với

Phạm Tằng căn bản không phải cái gì tình yêu. Đáng tiếc, Phạm Tằng sẽ

không hiểu. Cũng đáng tiếc, nàng ở thời đại này nhất định không có kết

quả tốt.

Ta thở dài, đốt thư của Phong Lan, sau đó mang theo thư của Phạm Tằng vội vàng đi tìm thái thái.

Thái thái xem xong liền trầm mặt xuống, ta mở miệng khuyên nhủ:” Thái thái

tâm hãy thoáng một chút. Đứa nhỏ đã không có, vẫn là làm cho Tôn di

nương bảo trọng thân thể mới tốt nhất. Hơn nữa Nhị gia hiện giờ sợ đã

không có tâm tư làm việc, không bằng cho hắn ở lại nơi đó, chờ Tôn di

nương dưỡng tốt thân mình rồi trở về. Gia sự…… vẫn là giao cho người

khác đi làm đi.”

Nàng thở dài,” Cũng chỉ phải như thế thôi. Chính là lão gia đối với hắn thất vọng là điều khó tránh khỏi rồi.”

Ta cũng thở dài, không nói gì. Nàng vỗ vỗ tay của ta, ngược lại khuyên ta vài câu.

Cáo từ thái thái đi ra, ta mới khôi phục vẻ mặt bình thản. Kỳ thật không có quan hệ gì, lão gia cho dù thất vọng cũng chỉ có hai đứa con, tương lai tổng sẽ dùng tới hắn. Huống chi một thế hệ cháu trai nhà ta thật sự rất xuất sắc, đã quá mức sáng chói rồi.

Phạm Tằng chịu chút

đau khổ cũng tốt, làm cho hắn về sau sẽ không bởi vì mềm lòng, mà để

việc tư lầm việc công. Chờ thêm vài ngày, trong phủ cao thấp biết chuyện này, Nghiêm thị sẽ đến chỗ ta châm chọc khiêu khích một phen, vị Phạm

gia đại ca kia sẽ giảm đi cảnh giác chúng ta một chút, cũng xem như

không là chuyện xấu.

Trở về phòng viết thư cho Phạm Tằng, nói hắn ở lại nơi đó chiếu cố Tôn di nương, chờ tịnh dưỡng tốt lắm rồi

trở về, cũng không cần lo lắng công việc, đã giao cho người khác đi

làm..vân vân. Còn về tiền bạc, sách cho Phạm Tằng xem hằng ngày, còn có

quần áo theo mùa cho mọi người, đều sai người đưa đi.

Từ

hôm đó trở đi, Phạm Tằng gởi thư cho ta, nói ở bên kia vô sự, ta vừa gửi thư hồi âm đi, hắn đã bắt đầu viết tiếp, còn viết gì gì rất nhớ thương

thê tử cho ta.

Ta cố gắng trấn an bản thân khỏi dựng đứng tóc gáy, viết hồi âm, chỉ nói chút chuyện trong nhà. Không có cách nào

viết thơ buồn nôn giống như hắn, tuy rằng ta không vui lòng viết, nhưng

không hồi âm cho hắn thì cũng không tốt lắm. Cuối cùng, ta vẽ hình hai

đứa con đang chơi trò chơi, lại làm cho Phạm Lịch viết phong thư thăm

hỏi vấn an, làm cho Phạm Dược dùng nét chữ mới biết viết, nghiêng

nghiêng vẹo vẹo viết thư dùm ta, sau đó gửi đi.

Kết quả Phạm Tằng tựa hồ cảm thấy rất thú vị, viết thư thành nghiện. Chúng ta bắt đầu qua lại thư từ thường xuyên.

Ta thực hâm mộ Phạm Tằng, bởi vì thư của ta rất thú vị, luôn luôn họa

những khoảnh khắc đáng yêu của các con, còn có bản viết tay rất thú vị

của chúng. Cũng thực đồng tình cho bản thân ta, bởi vì thư của Phạm Tằng rất buồn nôn, buồn nôn đến ta không nghĩ xem lần thứ hai, xem xong rất

nhanh nổi da gà. Ta đem nó xếp hạng đến trình độ bét nhất.

……….

Khi mọi người trở về nhà, ta tạo đủ điều kiện cho Tôn di nương tĩnh dưỡng

tốt, lại sai người ta thỉnh thầy thuốc vội tới xem thân thể nàng.

Phạm Tằng đối xử với nàng luôn là thần sắc thản nhiên, xem như đã muốn lạnh tâm.

Mặt khác Phong Lan có thai, ta khá cao hứng, vội vàng làm cho nàng hảo hảo an thai, cũng an bài giống như khi Lan Chi mang thai.

Gia sự đều an bài tốt lắm, Phạm Tằng đi gặp lão gia và thái thái. Sau đó

Phạm Lịch cùng Phạm Dược đến thỉnh an hắn. Cuối cùng trong phòng chỉ còn hai chúng ta. Ta mỉm cười nhìn hắn, chưa kịp nói chuyện, hắn lại kéo ta ngồi xuống, sau đó bản thân nằm xuống. Đầu đặt ở trên đùi ta, mặt dán

vào cái bụng đã nhô cao, tay vòng quanh thắt lưng ta, hắn nhắm mắt lại

như là rất mệt mỏi.

Ta cũng vuốt tai hắn không nói gì, để yên cho hắn an hưởng sự yên lặng một lát. Không có đứa con, còn là đứa

con của người hắn yêu, tâm tình chỉ sợ sẽ không hảo. Mới vừa rồi tất

nhiên ở chỗ lão gia và thái thái đã bị la mắng nhiều, hắn mặc dù không

cần công danh, nhưng rất trọng hiếu thảo, làm cho nhị lão thất vọng chỉ

sợ trong lòng hắn càng khó chịu hơn.

Những ngày sau đó,

hắn đều ở tại phòng phụ nữ mang thai này. Dù không nói nhiều nhưng trong mắt hắn quyến luyến lại ngày càng thâm. Ta khá là buồn bực. Ta luôn

sốn