
dẫn nàng theo.
Ta chỉ không hiểu rõ nàng vì sao không đi không thể. Có lẽ chịu không nổi cùng Phạm Tằng chia lìa lâu
lắm? Hoặc là muốn ra ngoài đi du lịch ? Nếu là nguyên nhân thứ hai, ta
đây cũng muốn đi, bất quá ta thân phận chính thất, trong bụng còn có đứa nhỏ,không thể tự do được.
Trong thư kể, vừa hay tin Tôn
di nương có thai, xác nhận là trước khi xuất môn đã có nhưng nàng không
biết. Bởi vì một tháng xóc nảy mệt nhọc, thai nhi không được an ổn, cho
nên bọn họ đã tạm dừng lại.
Ta suy nghĩ rồi nói ,” Lan
Phương, ngươi đi thông tri nhũ mẫu và nha đầu của Tôn di nương chuẩn bị
hành lý. Nói Tôn di nương có thai, ta sai người chuẩn bị xe ngựa, ngày
mai sáng sớm sẽ đưa các nàng đến đó hầu hạ.”
” Vâng ạ.”
Ta đi gặp thái thái, đem thư đưa cho nàng xem,” Con dâu đã cho những người hầu Tôn di nương chuẩn bị, các nàng ngày mai sẽ khởi hành, còn mang
theo thuốc bổ và dược liệu, thái thái có dặn dò gì không ?”
Nàng thở dài một hơi,” Ngươi làm tốt lắm, ta cũng không có gì cần dặn. Chính là lão gia có thể sẽ rất tức giận. Một gia sự nhỏ nhoi như thế, Tằng
nhi lại bởi vì một thiếp thất như nàng mà kéo dài, sợ là làm lão gia
thất vọng rồi. Trước kia ta đã cảm thấy không nên mang nàng đi, giúp
không được không nói gì, còn bắt người khác phải chiếu cố nàng, không
duyên cớ bị nàng kéo chân sau.”
Ta cười cười,” Cho nên Nhị gia mới lặng lẽ gửi thư cho ta, là muốn ta hỏi thái thái giúp một chủ ý.”
” Hai con khỉ nhà ngươi “, thái thái cười nói,” Được rồi, lão gia nơi đó
ta sẽ khuyên bảo, bất quá hắn bên kia cũng không thể vẫn theo nàng chậm
trễ. Tôn di nương có thai, tự nhiên không thể tái xóc nảy mệt nhọc, kêu
nàng ngay tại chỗ tĩnh dưỡng đi, khi thai yên ổn liền nhanh chạy trở về. Để Tằng nhi một mình nhanh hoàn thành gia sự, cũng mau chóng trở về báo cáo kết quả.”
Ta gật đầu, vâng lời. Buổi tối viết thư,
chỉ viết những gì thái thái nói, một chữ cũng không đề cập đến ý kiến
bản thân. Sau đó lấy một tấm ngân phiếu, nói là dùng để cấp Tôn di nương mua thuốc trị bệnh và thuốc bổ. Ngày hôm sau liền phái người xuất phát.
Không bao lâu lại tới phong thư thứ hai. Tôn di nương đã không có đứa nhỏ, mà Phạm Tằng vẫn còn tại chỗ cũ. Nguyên lai sau khi thu được thư, Phạm
Tằng cũng hiểu được không nên tái trì hoãn. Lại biết những người hầu hạ
Tôn di nương đều là người cũ bên nhà nàng, đều là ổn thỏa, hắn cũng
không có gì lo lắng. Vì thế bồi tiếp nàng mấy ngày sau hắn liền tính
toán đem Tôn di nương ở lại an thai, chờ hắn xong xuôi công việc sẽ trở
về tiếp nàng. Nhiều nhất chỉ mất một hai tháng công phu.
Kết quả Tôn di nương không đồng ý, khóc nháo lên, đứa nhỏ liền rớt. Thầy
thuốc nói nguyên nhân do thai phụ tâm tình quá kích động. Lúc này cả bầu trời của Tôn di nương đều sụp đổ. Nàng vốn thân thể không tốt, nhiều
năm thật vất vả mới hoài thượng một thai, liền như vậy đánh mất. Phạm
Tằng cũng thực sinh khí phiền não, lại ở đó không thể động đậy.
Gã tôi tớ mang thư trở về cũng đưa một bức thư của Phong Lan. Trong thư
nói khi Tôn di nương khóc nháo từng chất vấn Phạm Tằng: ” Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, ta một mình đêm đêm đau khổ chờ ngươi. Tình phân trước kia ngươi đều đã quên, trong mắt chỉ có một mình nàng. Lúc này đây ta
vốn không nên đi theo, nhưng chính bởi vì không có nàng, chỉ có hai
chúng ta, cho nên ta mới gượng kéo thân mình như vậy, cũng muốn đi theo
ngươi chạy ngược chạy xuôi, màn trời chiếu đất. Hiện tại nàng mới đưa
đến một phong thơ, ngươi đã tính bỏ ta lại……”
Phạm Tằng
nghe nàng nói như vậy, trả lời:” Nam nhi nàng làm sao, ngươi liền như
vậy xem không hợp mắt? Ta lúc trước muốn cho ngươi vào cửa, còn chưa mở
miệng đề nghị, nàng đã đồng ý. Mấy năm nay nàng chưa bao giờ bắt ngươi
lập quy củ, cũng không có keo kiệt với ngươi, cẩm y ngọc thực cung ngươi đầy đủ, có thứ tốt cũng sẽ nghĩ tới ngươi. Ta lúc trước phạm vào hồ đồ, nàng một mình đĩnh cái bụng lớn cũng chưa từng nói một câu bản thân bị
ủy khuất, chỉ làm cho ta cố chăm sóc thân thể ngươi. Lần này ngươi không nên đi theo, nàng còn lo lắng thân thể của ngươi, trước khi đi còn dặn
ta chiếu cố tốt ngươi. Trì hoãn công việc trong nhà, nàng cũng chưa nói
ngươi một câu không đúng, còn sai người đến hầu hạ ngươi, còn cầu thái
thái đi tới lão gia cầu tình cho ta. Ta kính nàng, yêu nàng, có cái gì
không đúng? Ta nguyên nghĩ rằng ngươi ngoài miệng mặc dù không nói,
nhưng chịu nàng chiếu cố nhiều năm như thế trong lòng cũng sẽ kính trọng nàng. Nguyên lai ngươi dung không được nàng như vậy.”
”
Ta chính là dung không được đó !!! Mới trước đây ngươi nói sẽ cưới ta,
nhưng sau lại cha ta qua đời, ta cũng không còn là thiên kim tiểu thư gì nữa, chỉ là một cây cỏ nhỏ phụ thuộc vào Phạm gia các ngươi mà thôi.
Khi đó tuy rằng không thể gả cho ngươi làm chính thê, nhưng ta cảm thấy
chỉ cần hai chúng ta tình cảm không đổi, so với cái gì cũng đều cường.
Cũng sẽ không có ai có thể cắm vào giữa chúng ta. Nhưng ngươi thay đổi,
đã sớm thay đổi rồi. Sau khi có thông phòng nha đầu, ngươi lại cưới
nàng, nạp ta, lại coi