
tham lam, một ả đắm chìm trong trụy lạc mà
thôi!”
“Gì cơ?” Diệp Thiện Thiện nghiêng tai, cái gì mà tham lam sa đọa?
“Được rồi!... Ta đưa nàng đi!” Thương Khung cúi đầu hôn cánh môi đỏ
mọng của cô! Trong lòng suy tính, gặp mặt một lần cũng tốt, giải tỏa tâm tư
của nàng! Về sau cũng không cần gặp lại nữa!
… Đám nữ nhân đó… thật sự, dơ bẩn không chịu nổi…. Lần nữa đến Khôi Hương lâu, lòng Diệp Thiện Thiện ngổn ngang trăm mối.
Lăn xuống vách núi rồi lại còn mạng trở về, lại nhớ đến đủ thứ chuyện trước
đây, thoảng qua như mây khói, không chân thật…
Lúc nhìn thấy Hương Nhi, cô sợ ngây người! Trước đây Hương Nhi xinh
đẹp, trong sáng, nhưng hôm nay đứng ở Khôi Hương lâu này, quyến rũ tuyệt
đẹp đến không gì so sánh được.
“Thiện Thiện!” Hương Nhi nhìn thấy Diệp Thiện Thiện liền tiến lên trước,
nhiệt tình nắm lấy tay cô, “Từ lúc nghe nói muội rớt xuống vực, ta rất lo
lắng cho muội đó! Hiện tại không sao rồi, tốt quá!”
“Đúng đó! Lần đó muội đã nghĩ là chết chắc rồi! Không ngờ vẫn còn sống!”
Diệp Thiện Thiện kéo cô, cẩn thận quan sát, son phấn dày cộm, nghe nói cô
ấy là hoa khôi của Khôi Hương lâu, chắc là không sai rồi.
“Hương Nhi, sao tỷ…?”
“Thiện Thiện!” Hương Nhi cắt ngang câu sau của cô, “Chúng ta vào phòng
nói!” Nói xong kéo cô vào phòng trong trên lầu ba. Diệp Thiện Thiện vội
vàng quay đầu, thấy Thương Khung ngồi tại sảnh lầu ba, cầm chén trà, ánh
mắt như có như không quét qua bên cạnh cô.. còn Diễm tỷ đang nhiệt tình
phân phó người hết lòng chiêu đãi.
Vào trong phòng, Hương Nhi tao nhã ngồi xuống chiếc ghế bạch đàn chạm
trổ! Tư thế sang trọng, quyến rũ!
Diệp Thiện Thiện lê cái bụng bự đi qua.
“Hương Nhi, sao lại quay về đây?” Trước đây liều mạng cũng muốn chạy
khỏi chỗ này, đến tột cùng vì sao còn quay lại?
Hương Nhi cười khẽ, “Ban đầu chúng ta cùng trốn, sau đó lại đến Khôi
Hương lâu này, muội mệnh tốt! Có điện chủ Đại Kiền đệ nhất điện che chở!
Còn ta?” Nháy mắt vẻ mặt trở nên mất mát.
“Ở Khôi Hương lâu này ngày nào cũng bị quấy rối! Cứ nghĩ rốt cuộc cũng
có ngày trốn được khỏi đây! Mới phát hiện…” ánh mắt ảm đạm nhìn Diệp
Thiện Thiện, “Hóa ra có chỗ còn ghê tởm hơn nơi này nữa. Biết vì sao
Trương Thanh Vân mua ta không?” Nàng cười gượng, “Trương Thanh Vân
mang danh nhân sĩ chính phái, thực tế còn không bằng cả heo chó!”
Cảm xúc theo đó có chút kích động, nhìn cái bụng bự của Diệp Thiện Thiện,
ánh mắt mơ màng lại thê lương.
“Hiện giờ muội, có người đau, có người yêu! Còn có thể sinh con cho người
mình yêu, đó là chuyện hạnh phúc cỡ nào! Hạnh phúc đó với ta mà nói, đã
xa vời lắm rồi! Muội biết không Thiện Thiện? Ta đã…” Nghẹn ngào, nước
mắt ứa ra khóe mi.
“Hương Nhi…” Diệp Thiện Thiện chống eo, rì rì đi lại chỗ Hương Nhi. Cô
không nghĩ đến, sự tình sẽ thành ra thế này! Cô ấy đã chịu bao nhiêu đau
khổ?
Hương Nhi quệt nước mắt trên mặt, cười nói: “Tất cả đã là quá khứ rồi! Ta
còn chưa kể cho muội sao? Hiện tại Trương Thanh Vân đã chết, ta giờ đã là
hoa khôi nổi danh của Đại Kiền, cũng coi như là đạt được ước nguyện!
Diễm tỷ nói vài năm nữa còn có thể tiếp nhận vị trí của nàng ta, ta còn đòi
hỏi quá đáng gì nữa đâu?”
Diệp Thiện Thiện đến trước mặt Hương Nhi, xoa tóc nàng giống như trước
đây, đau lòng nói: “Những chuyện không vui đều đã qua rồi! Không nên
nghĩ tới nữa!”
Hương Nhi kéo tay cô xuống: “Ta không sao, không sao! Ngược lại
muội…” Mắt nàng dời đến bụng Diệp Thiện Thiện, vẻ mặt có phần hâm
mộ…
“Có phải sắp sinh rồi không?” Bàn tay chậm chạp rờ tới, “Thiện Thiện, muội
biết không? Ta không thể, không bao giờ có thể tự mình…”
Lúc tay nàng còn cách có mấy phân thì, cửa phòng có tiếng gõ, chỉ thấy
Diễm tỷ đứng ngay cửa. Hương Nhi vội vã đứng dậy.
“Hương Nhi ra trước giúp ta chiêu đãi khách đi, ta có mấy câu muốn nói với
Thiện Thiện!”
Hương Nhi vội đáp ứng, quay người đi ra ngoài.
“Sao rồi? Mang thai hiện tại có khỏe không? Hài tử trọng bụng không quậy
chứ?” Mặt mày tươi cười đi tới, kéo Diệp Thiện Thiện ngồi xuống ghế.
“Không quậy! Nó rất ngoan!” cười đáp.
“Người có phúc sẽ được trời phù hộ! Nhìn ngươi bây giờ không thương tổn
gì ngồi ở đây, trong lòng ta cũng thấy cao hứng! Ngươi từ đây mà đi, rốt
cuộc cũng không nhẫn tâm thấy ngươi chịu khổ chịu nhọc!”
“Cám ơn Diễm tỷ đã nhớ!” Diễm tỷ lần này rất nhiệt tình! Diệp Thiện Thiện
hỏi nhỏ “Diễm tỷ, Đồng Hoàn của tôi đã rất lâu rồi, liệu có…” mãi gần đây
cô mới nhớ. Lúc trước rơi xuống vực lại không tìm thấy Thương Khung,
mọi ý niệm đều tan thành đống tro tàn, không buồn để ý đến chuyện này
nữa. Gần đây nhất mới bất chợt nhớ ra, liệu có phải đã hết đường cứu chữa
rồi không?
“Đồng Hoàn?” Diễm tỷ đáp “Đồng Hoàn trong người ngươi đã giải hết từ
lâu!”
Kinh ngạc “Giải lúc nào?”
Diễm tỷ cười khổ, “Lần trước đến đây, Thương điện chủ từ chỗ ta, thần
không biết quỷ không hay trộm đi rồi!”
“Hả?!!!” Diệp Thiện Thiện ngớ người! Sao anh không nói cho cô biết? Ngay
cả uống thuốc giải lúc nào cô cũng không biết nốt! Vốn cô sợ nói với
Thương Khung sẽ làm hại Diễm tỷ, lén lút lấy thuốc giải từ nà