Việt Cổ Di Tình

Việt Cổ Di Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322773

Bình chọn: 7.00/10/277 lượt.

Diệp Thiện Thiện ngồi dậy, ý thức rõ nét dần, hình

như là bắt cóc tống tiền? Quét mắt nhìn chung quanh, dọa cô nhảy dựng. Bỏ

quá cho cô, gần đây thật sự quá nhiều chuyện sợ hãi! Trong căn phòng tan

hoang không chịu nổi, cả một cái ghế dựa cũng không có, bốn vách tường sơ

sài, ngồi có, chồm hổm có, mấy chục người, hơn nữa... tất cả đều là những

cô gái trẻ...

Ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng trở lại trên mặt cô gái nhìn thấy lúc đầu.

Thật là một người đẹp thẹn thùng e lệ, có điều sắc mặt hơi tái!

“... Ta cũng không biết đây là đâu, ta bị bọn chúng bắt tới, ngươi... cũng vậy

à?” Ngập ngừng hỏi thăm, thấy Diệp Thiện Thiện lơ đãng gật đầu. Tiếp đó

khẽ hỏi:

“Ta là Nhan Hương Nhi, ngươi tên gì?”

“Diệp Thiện Thiện...” Thuận miệng đáp, cô thấy không ít cô gái quần áo xộc

xệch, còn có mấy người cứ nhỏ giọng nức nở. Người nào người nấy tinh

thần ủ rũ, dường như đã bị đày đọa đến không ra hình người nữa!

“Hương Nhi, các cô ấy... làm sao vậy?” Lấy tay chỉ chỉ, kinh ngạc hỏi.

“Ta cũng không biết! Ta bị bắt vào không lâu, ngươi cũng bị ném vào!”

“Bị ném vào đây?” Diệp Thiện Thiện thò tay sờ sau lưng. Chẳng trách lưng

đau eo nhức! Nhìn theo ngón tay Hương Nhi, thấy một cái túi rách to đùng

dùng để bọc cô!

“Bọn chúng bắt chúng ta làm gì?” Bắt nhiều con gái như vậy, không phải là

băng nhóm lưu manh chứ? Thời cổ đại cũng có cái này? Diệp Thiện Thiện

càu nhàu.

“Chúng là bọn buôn người! Chuyên môn bán nữ nhân đến nhà chứa ...”

Hương Nhi ngập ngừng nói, “Trước kia ta có nghe người ta nói, không nghĩ

tới mình cũng sẽ bị bắt!” Nói xong đôi mắt đỏ lên, chảy nước mắt!

“Ôi... Cô đừng khóc, chúng ta có thể nghĩ cách chạy trốn!” Diệp Thiện

Thiện an ủi, cô không quen nhất là nhìn người khác khóc!

“Vô dụng! Ngươi xem...” Tay chỉ vào cánh cửa gỗ mục nát duy nhất trong

phòng. Nhìn qua khe hở phía dưới có thể thấy được bên ngoài có hai người,

bốn cái chân to!

“Ta nghe nói, nếu phát hiện ai phản kháng hoặc là có dấu hiệu đào tẩu, sẽ

bị... bị...” Mặt Hương Nhi trắng bệch nói không nên lời!

“Sẽ thế nào?” Nàng càng nói không nên lời, Diệp Thiện Thiện lại càng

muốn biết, tuy trong lòng cô đã lờ mờ đoán được.

“Sẽ... Sẽ bị mười mấy tên đàn ông... cái đó… mà chết! Chết rồi còn bị treo

trên tường ngoài kia, để người ta nhìn...” Run rẩy, nói xong nước mắt lại

tràn ra!

“Thật là lũ biến thái!” Diệp Thiện Thiện rủa nhỏ! Nhìn các cô gái sứt đầu

mẻ trán chung quanh, biểu tình phản kháng một chút cũng không có, vẻ mặt

nhẫn nhục chịu đựng làm Diệp Thiện Thiện càng thêm khổ sở. Thế giới nam

tôn nữ ti như vậy, muốn cô sống thế nào đây?

Đang lúc bồn chồn không yên, trong lòng hỗn loạn, cánh cửa gỗ mục nát kia

lại “bị thương nặng” lần nữa. Người tới một cước đá văng cửa. Tiếng động

cực lớn làm những nữ tử trong phòng run rẩy cả người, vẻ mặt tuyệt vọng.

Cánh cửa bị sức mạnh thật lớn đá bay mấy mảnh gỗ vụn, trông càng khó coi.“Rắc rắc”, tiếng động dường như báo hiệu, vận mệnh mà những nữ tử trongphòng sắp phải đối mặt.

Cái gã dùng chân đạp cửa bước vào đầu tiên, vừa lùn vừa béo, mặt tròn, mắthình tam giác ngược6, mũi miệng phình to, hình dạng muốn quái dị bao

nhiêu là có bấy nhiêu. Một gã khác theo sau tiến vào, cao, mặt gầy, tướng

mạo bình thường nhưng hai hàng lông mày cách xa hai mắt cho thấy tên này

nham hiểm mưu ma chước quỷ! Hai tên bước vào rồi đứng lại. Gã béo ục trơ

tráo quét cặp mắt tam giác tối om vào các nữ tử trong phòng. Cái miệng

rộng ngoác cười nham hiểm, lộ ra hai hàm răng vàng xỉn, làm người ta muốn

ói! Hương Nhi vội vàng kéo Diệp Thiện Thiện lùi vào một ngách không ai

để ý.

“Ngồi nhìn cái gì? Tất cả đứng lên!” Giọng đã nhỏ còn bén nhọn, Diệp

Thiện Thiện cực kỳ khó chịu. Những nữ tử chung quanh kinh hoảng đứng

dậy, miễn cưỡng xếp thành hàng. Hầu như tất cả đều cúi đầu phát run. Bắt

đầu từ mấy nữ tử gần nhất, cách hai hàng vẫn còn thấy được những mảnh y

phục rách nát không ngớt run rẩy.

Gã béo lùn bắt đầu đi đi lại lại. Đến trước mặt một nữ tử thân hình đầy đặn,

ánh mắt dâm đãng, nói với gã cao gầy, giọng chói tai: “Triệu ca, ngươi xem,

ngực con ả này, mẹ nó, thiệt là lớn!”

Cái đồ chó đẻ này, chửi người cũng không khác gì đám lưu manh hiện đại!

Xem ra mấy lời bẩn thỉu đều thông dụng từ cổ chí kim, không phân biệt lịch

sử.

Gã cao gầy cười “khà khà” hai tiếng, đôi mắt như hai ngọn đèn pha bắt đầu

tìm tòi trong đám người.

Gã béo một tay xé áo nữ tử, để lộ bộ ngực trắng nõn rất to. Hai bàn tay vừa

mập vừa bự nắm lấy, xoa nắn vặn vẹo như nhào bột, thậm chí dùng sức kéo

đầu núm. Đau đớn làm nàng ta nhịn không được rên lên, trong tiếng rên rỉ

mang theo vài phần nức nở. Gã béo nghe nàng rên la càng lúc càng không

kiên nhẫn, ra sức vặn thêm vài cái. Ngay lúc nàng ta la đau, giơ tay tát nàng

ngã lăn xuống đất, tức giận quát:

“Con đĩ! Khoái kêu như vậy? Tao cho mày kêu đã đời, người đâu!”

Hai tên vạm vỡ tiến vào, mang theo nụ cười dâm dục tóm lấy nữ tử ngã dưới

đất, ngực lúc này đã biến thành màu tím đen tha đi ra ngoài. Trong phòng

yên lặng đến độ nghe được tiếng kim khâu r


XtGem Forum catalog