
i rồi, chắc chắn sẽ tra tấn cô gấp bội. Nếu vậy
chi bằng cắn lưỡi tự sát cho sướng!
“Mày yên tâm, tao tự nhiên sẽ quản giáo nghiêm, bất quá…” ánh mắt hàm ý
sâu xa của Diễm tỷ đảo qua một lượt, “Tao muốn mang cả hai đứa này đi...”
Lời này lọt vào tai Diệp Thiện Thiện như thiên sứ xuống trần. Thậm chí vừa
rồi cô còn cố lấy dũng khí suy nghĩ xem, cắn lưỡi tự sát chết đau hơn hay lao
đầu vô tường đau hơn?
“Xưa nay Diễm tỷ luôn có mắt hơn người. Lần này lại muốn lấy hai đứa,
thực sự vượt ngoài dự kiến của ta và Ngưu Tử. Nhưng tỷ cũng biết, hai đứa
này dung mạo quả thật trong cả trăm mới chọn được một, về mặt giá cả...”
Gã họ Triệu mở miệng, như lão già lọc lõi tận dụng thời cơ muốn nâng giá
tiền!
“Kiểm hàng giao tiền, lần này tự nhiên sẽ làm chúng mày vừa lòng!” Nói
xong đưa mắt nhìn hai gã võ sĩ tùy thân, một tên lập tức vứt cho họ Triệu
một cái túi gấm. Họ Triệu mở ra nhìn, mặt mày liền hớn hở, cong lưng cúi
gập người như con tôm.
“Diễm tỷ lúc nào cũng nổi tiếng ra tay rộng rãi!”
Lúc đi ngang qua con trâu mập, mặt gã tuy cười nhưng lại mang theo một
chút không cam lòng, đã không trừng trị được hai con nhỏ đẹp đẽ này còn bị
ả họ Diễm chế nhạo! Trong bụng nổi đóa.
Diệp Thiện Thiện cùng Hương Nhi còn chưa đi xa liền nghe được một tiếng
động thật lớn. Cô nhìn Hương Nhi, Hương Nhi nhìn cô. Hai người cùng
nghĩ, cánh cửa gỗ thân kinh bách chiến sắp tàn phế kia rốt cục có thể yên
nghỉ được rồi.
Sau này hỏi qua Hương Nhi, vì sao lúc ấy lựa chọn ở lại? Hương Nhi nói,
Thiện Thiện, muội đắc tội con trâu mập kia, lưu lại chắc chắn phải chết, còn
ta có lẽ có cơ hội sống. Huống hồ lúc ấy muội có tình nghĩa với ta trước, ta
làm sao chỉ nghĩ cho mình?
Diệp Thiện Thiện nghe xong, cảm động rơi nước mắt. Trên đời người tốt
vẫn còn. Người bạn tốt này chắc chắn cô kết giao rồi.
Hương Nhi từ nhỏ đã mất mẫu thân, phụ thân là thầy đồ dạy học, trước đó
không lâu cũng mắc phải bệnh nan y. Hôm đó, nàng đang đau lòng rơi lệ
trước mộ phụ thân thì bị bọn trâu mập bắt được. Hỏi thân thế Diệp Thiện
Thiện, cô ấp a ấp úng, lao tâm khổ tứ suy nghĩ, cảm thấy nói một chuyện
kéo thêm N chuyện, rất phiền toái. Nói thật Hương Nhi chưa chắc đã tin,
cuối cùng, chỉ nói đơn giản sau khi mắc phải quái bệnh không còn nhớ được
chuyện gì! Vấn đề gì cũng rũ bỏ không còn một mảnh, ngược lại sự việc đơn
giản đi nhiều!
Đi theo Diễm tỷ cùng hai gã võ sĩ, dọc đường đi đều trầm mặc. Tâm lý Diệp
Thiện Thiện từ lúc bị bắt hoảng sợ đến lúc may mắn rời đi đều phai nhạt dần
trên con đường dài dằng dặc, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và nghi hoặc không rõ
vận mệnh tương lai ra sao, thậm chí nghĩ đến ác ma người đầy vết thương
kia, đáy lòng còn cảm thấy có chút quen thuộc. Anh ta là người đầu tiên cô
gặp khi xuyên qua đến đây. Tuy thiếu chút nữa đã chết dưới bàn tay ấy
nhưng con người cô chỉ nhớ người tốt, không nhớ người xấu, cũng không
hận. Huống hồ anh ta sống chết chưa rõ, từ nay về sau biển người mênh
mông, hai bên cách biệt một con đường.
Vương triều Đại Kiền, Khôi Hương lâu nổi tiếng giàu có (Diệp Thiện nghĩ
muốn bể đầu cũng không nhớ ra trong lịch sử có triều đại nào là Đại
Kiền?!!) bao gồm Bán Thân, Bán Hàng, Nhã Các. Toàn bộ được bố trí theo
phong cách salon.
Bán Thân, nghe tên biết nghĩa, liên tục bán thân để thu lợi nhuận. Đây là
tầng dưới cùng của Khôi Hương lâu, dành cho tầng lớp bình dân có chút tiền
đến mua vui, tầm hoa vấn liễu!
Bán Hàng, ý tứ mở rộng trên mặt chữ. Ở Khôi Hương lâu, đề cập đến thành
phần có chút nhan sắc, giá mua bán được công khai niêm yết với bên ngoài.
Một vài thương gia, quý tộc có tiền mua về làm tiểu thiếp hoặc tỳ nữ, thỏa
mãn cơn nghiện hàng tươi.
Nhã Các là nơi cao giá nhất trong Khôi Hương lâu. Số lượng bên trong
không nhiều lắm nhưng đều là trang tuyệt sắc, lại còn là gái trinh. Giá cao
khiến người ta líu lưỡi, không phải ai cũng được thấy mặt. Thứ giao dịch cao
cấp này chỉ nhằm vào Đại Kiền thập cung tam phái lưỡng điện, hơn nữa
công phu giữ bí mật cũng ngang ngửa không kém.
Thập cung tam phái lưỡng điện là trụ cột của Đại Kiền. Thế lực hùng mạnh
này trải dài từ nam chí bắc Đại Kiền, đứng đầu là Vân Ẩn Điện, Phong Hoa
điện, kế đến là Thanh Vân phái, Tử Sơn phái, Thủy Mộc phái. Cuối cùng là
thập đại cung làm nền móng, hình thành một kiểu bố trí giống như tam giác
vàng, cực kỳ cường thế chiếm cứ Đại Kiền.
Lầu xanh cổ đại trông ra sao? Trong đầu Diệp Thiện đại khái có chút ấn
tượng. Chẳng qua là người đầy son phấn, nước hoa thơm lừng, oanh oanh
yến yến, khách khứa nườm nượp không ngớt.
Nhưng tình cảnh trước mắt làm Diệp Thiện Thiện cùng Hương Nhi nghẹn
họng nhìn trân trối.
Hai người bị tòa nhà bốn tầng xây dựng cực kỳ khéo léo nguy nga hoa lệ này
dọa ngây người. Hương Nhi tuy là người Đại Kiền nhưng từ nhỏ đã là khuê
nữ,