
g Khung vuốt nhè nhẹ lên ống
ngọc, cảm nhận hơi ấm nồng nàn của Diệp Thiện Thiện vẫn còn lưu trên đó,
lãnh đạm hỏi.
“Ừ…” Run rẩy hoảng sợ nhìn Thương Khung nghịch ống ngọc trong tay.
Mỗi lần thấy đầu ngón tay hắn chạm vào lá trúc là một lần toàn thân cô đổ
mồ hôi lạnh, kết quả lại nhích ra. Lặp đi lặp lại mấy lần như thế, Diệp Thiện
Thiện lờ mờ có cảm giác tuyệt vọng, nghĩ… rốt cuộc anh ta phát hiện rồi
hay chưa?
“Không cho phép đeo trước ngực!” Ngón tay Thương Khung búng nhẹ lên
ống ngọc, cuối cùng cũng kết thúc màn ngược đãi tâm lý “tàn ác vô nhân
đạo” đó.
“Sẽ không… không đeo nữa…” Diệp Thiện Thiện giống như được đặc xá
cầm lại ống ngọc, thở phào… may quá, may quá!
“Chủ thượng… có chuyện này…” Cuối cùng cũng nhớ tới mục đích mình
tới đây.
“…Tôi nghe chưởng quản Vân trang nói…” Len lén ngước mắt nhìn ánh
mắt có vẻ lạnh lùng của anh ta, “… con gái ông ấy mấy ngày trước bị bọn
buôn người bắt đi…” hấp tấp nhấn mạnh, “… ông ấy chỉ có một đứa con
gái, tuổi già đau lòng vì mất con thật tội nghiệp…”
Ách, thất vọng phát hiện, chiêu tranh thủ đồng tình đối với anh ta hình như
không có tác dụng.
“…Nói gì thì cũng là thủ hạ của chủ thượng! Đám người đó thực sự là
không để chủ thượng vào mắt rồi…” Cố làm ra vẻ căm phẫn bất bình nói,
quả nhiên thấy sắc mặt Thương Khung khẽ biến.
Diệp Thiện Thiện hoan hỉ mặc niệm… chiêu khích tướng tuyệt hảo!
“Cô vì lý do này mới đi tìm ta…?” Thương Khung lạnh mặt.
….
Im lặng thừa nhận…
“Được lắm!” giọng điệu âm trầm, tỏa ra tâm tình hết sức bực dọc của chủ
nhân.
Lạnh tới cánh tay cô luôn…
Linh cảm chẳng lành!
“Gần đây cô quả thực quá rảnh rỗi!”
“…” Rõ ràng đang nói chuyện chưởng quản mà? Nhảy sang cô hồi nào vậy?
Chuyển biến bất ngờ này làm cô ngớ ngẩn.
Khụ… nói chuyện gì đừng nói với người ác! Quản chuyện gì đừng quảnchuyện rỗi hơi… tác giả nào đó lướt qua… theo sau là trứng thối, dép đứt,chén bể bay đầy trời…
Diệp Thiện Thiện cuối cùng cũng hiểu, hôm đó Thương Khung nói câu
“Gần đây cô quả thực quá rảnh rỗi!” là có “thâm” ý trong đó.
Quá rảnh! Rảnh đến nỗi đi quản chuyện rỗi hơi của người ta? Cô thở dài,
cảm thấy bản thân quá thất bại.
Ngày thứ hai, gục đầu ủ rũ không biết nói thế nào với chưởng quản… ông ta
lại mặt mày hớn hở đặc biệt cám ơn cô, nói con gái đã được tìm về, sau đó
dẫn con đi tạ ơn Thương Khung. Để cô đứng nguyên tại chỗ ngẩn tò te.
Lúc thấy mặt con gái chưởng quản, đoàn người của Thương Khung đã khởi
hành đến khách sạn Vân Ẩn! Mà con của chưởng quản lại ngồi trong xe
Thương Khung, còn cô bị đuổi ra ngồi xe khác… >_<
Nhớ chưởng quản có nói con gái ông ta cũng có chút nhan sắc. Ôi trời! Ông
ta thực tình quá khiêm tốn rồi, đâu phải là “có chút” thôi đâu? Trông xinh
đẹp một cách cổ điển như vậy, chẳng trách bị bọn buôn người nhắm trúng.
Đến khách sạn, cô bị tổng quản nơi này sai phái làm việc. Đã mấy ngày
không nhìn thấy anh ta! Được thôi! Cô một chút cũng không muốn thừa
nhận, kì thật cô hơi hơi nhớ anh ta. Thế nhưng, nụ hôn ngày đó, mỗi lần nhớ
đến lại khiến tim cô đập dồn… vì sao lại hôn cô? Chắc chỉ là xúc động thôi!
Diệp Thiện Thiện ngồi cạnh giếng ra sức giặt đồ, cô không muốn nghĩ
nhiều… cũng không nghĩ ra lí do tốt đẹp gì để giải thích cho nụ hôn kia. Vì
sao sau đó anh ta lại tức giận? Diệp Thiện Thiện không hiểu nổi! Người gì
đâu mà vui buồn bất chợt! Không hầu hạ hắn cô càng vui vẻ dễ chịu.
Nhưng chỉ có trong lòng thoải mái thôi! Diệp Thiện Thiện cười khổ. Từ lúc
đến khách sạn Vân Ẩn, cô phải ở cùng với đám nha hoàn ở đây. Ngày nào
cũng làm không xong việc. Nhớ lại lúc trước chỉ cần hầu hạ một mình
Thương Khung, thật khỏe! Mà bây giờ cô sáng sớm thật sớm đã phải dậy,
giặt từng đống từng đống quần áo. Đột nhiên rất nhớ, cực kỳ nhớ, cái máy
giặt ở nhà…
Nước giếng đầu thu rất lạnh. Giặt quá lâu, bàn tay tê cứng! So sánh, ở Vân
Ẩn điện giặt quần áo cho Thương Khung dễ chịu hơn nhiều! Suối nước nóng
thiên nhiên, càng giặt thì da dẻ càng dưỡng ẩm. Huống hồ quần áo của anh
ta may bằng thứ vải trơn láng, lại không bẩn, cho vào nước vò vò mấy lần là
được. Nhưng đống quần áo ở khách sạn này… lại than thở… cô thật tình
không muốn oán hận đâu…
Vết ố vàng trên bộ đồ trắng trong tay cô sao càng lúc càng đỏ? Diệp Thiện
Thiện kinh ngạc kéo lên nhìn… là máu… giở tay phải lên… nhìn một mảng
da tay lớn đã tróc ra đang chảy máu… cô lại trơ ra không có cảm giác! Vội
vã thả cái áo vào nước, đừng để nhiễm trùng mới được! Đứng dậy múc nước
lạnh sát trùng tay.
“Khục!” tiếng người truyền tới. Diệp Thiện Thiện lật đật quay đầu nhìn. Là
một nha hoàn tên Thu Đồng, tay ôm một đống đồ lớn, quăng vào đống đồ dơ
vốn đã cao ngất…
“Tổng quản kêu ngươi giặt sạch đống đồ này!” Vẻ mặt có chút bất mãn,
giống như bắt quả tang ai kia làm biếng. Diệp Thiện Thiện vội vàng đáp lại.
“Đống đồ này hôm nay nhất định phải giặt xong, đừng tưởng ngươi là tỳ nữ
bên cạnh chủ thượng mà định làm biếng! Bọn ta còn làm nhiều việc hơn!
Ngươi giặt không xong cũng đừng mong người khác giúp ngươi!” Nói xong
hếch cằm bước đi.
Diệp T