Duck hunt
Việt Cổ Di Tình

Việt Cổ Di Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324000

Bình chọn: 7.5.00/10/400 lượt.

ay không, tôi

cũng không dám hứa chắc!”

Chưởng quản cảm động rớt nước mắt, “Chỉ cần cô nương mở miệng, chuyện

này chắc không thành vấn đề…” Trong lòng lão nghĩ, chủ thượng đến y

phục trân quý như vậy cũng cấp cho ngươi, phân lượng đâu phải ngươi chỉ

hoa tay múa chân một chút?

Diệp Thiện Thiện bưng chén trà sâm đi tới gian phòng “chuyên biệt” của

Thương Khung.

Không khí cực kỳ quỷ dị. Diệp Thiện Thiện vừa đi vừa ngó, vì sao không

thấy bạch y nhân như hình với bóng đâu? Tới trước cửa phòng, bốn bề vắng

lặng, ánh sáng lờ mờ. Không hiểu sao, đoạn phim kinh dị cùng đi xem với

bạn học lúc trước hiện ra trong đầu… tự động thăng cấp mình lên làm nữ

diễn viên chính.

… Cô đẩy cánh cửa đen ngòm ra, tiếp đó nhìn thấy một xác chết… những

người áo trắng chung quanh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm, hai

khóe mắt đột nhiên chảy máu… thong thả há miệng nhai thịt người, chất

lỏng đỏ tươi mặc sức tuôn ra bên mép… xác chết máu thịt bầy nhầy đang

nằm ngẩng đầu nhìn cô cười quái dị… đột nhiên khuôn mặt thay đổi, biến

thành mặt của Thương Khung.

Một bàn tay vỗ lên vai cô. Diệp Thiện Thiện hét lên một tiếng “á”, mặt mày

trắng bệch giật mình từ trong tưởng tượng tỉnh lại. Nhìn thấy khuôn mặt giật

mình của hữu hộ pháp, hiển nhiên là hắn cũng bị tiếng hét của cô hù dọa.

“Diệp cô nương, ngươi đến làm gì?” Hữu hộ pháp ngạc nhiên mở miệng hỏi.

Lúc này cửa mở, tả hộ pháp từ trong đi ra. Liếc mắt nhìn cô, sắc mặt càng

lúc càng xấu.

“Chủ thượng kêu ngươi vào!”

“Vâng!” Diệp Thiện Thiện vội vàng cúi đầu đi vào phòng, không muốn giải

thích về tiếng la thất thường của mình vừa rồi… sợ bị bạch y nhân vạn kiếm

xuyên tim… mà chết…

“Khoan đã!” Diệp Thiện Thiện vừa đặt chân trái qua ngưỡng cửa, quay đầu,

thấy tả hộ pháp cầm kiếm lạnh lùng chĩa vào lưng cô.

“Chỉ cần chủ thượng có gì bất ổn…” Trường kiếm “soạt” một tiếng, lộ ra

nửa tấc, trong ánh sáng mờ mờ lóe lên u ám, “Cẩn thận cái đầu của ngươi!”

“Biết rồi, biết rồi!” Cô vừa thấy kiếm bàn chân đã nhũn ra… sát khí của cao

thủ quá mạnh mẽ…

Dè dặt xoay người đóng cửa, giật mình phát hiện ngoài cửa không còn thấy

bóng dáng hai người đâu nữa. Thật là, đến không hình, đi không bóng. Len

lén vỗ ngực, nghĩ lại câu tả hộ pháp vừa nói. Hắn nói chủ thượng có gì

không ổn sẽ lấy đầu mình? Ngớ người…

Câu này… không phải nói ngược chứ?

Bưng trà sâm vào trong phòng. Thấy Thương Khung chỉ mặc một bộ đồ lót

trắng mỏng tanh ngồi ở mép giường.

“Chủ thượng! Có muốn uống một chén trà sâm không? Mùi vị rất ngon…”

Diệp Thiện Thiện bày ra bộ mặt vô hại, cười nịnh nọt hỏi. Nhìn anh ta đờ ra

không phản ứng, đành phải đặt trà lên bàn, rót vào chén bưng lại gần.

“Cô uống thử rồi à?” Thương Khung cầm chén, nhìn cô chằm chằm, mở

miệng.

“… Tôi sợ chỉnh lửa không tới, nên nếm thử chút xíu.” Nghĩ đến tật ưa sạch

sẽ của anh ta, vội vàng nhấn mạnh “Chỉ nếm có một chút xíu thôi!” hơi hối

hận vừa nãy lắm mồm.

Thương Khung nhìn cô, ánh mắt có phần nóng bỏng. Cô bị nhìn đến độ chân

tay luống cuống, muốn nổi gai ốc.

Hồi lâu, một hơi uống sạch, đưa chén trà không lại cho cô.

Nhận lấy chén vừa định quay đi, cánh tay bị một sức mạnh dữ dội tóm lấy,

nhào vào ngực người nào đó. Đối diện với ánh mắt đặc biệt phóng túng khác

thường của Thương Khung đêm nay.

“Cái đó… hay là để tôi rót cho anh chén khác?” Diệp Thiện Thiện nhấp

nháy mắt, hoảng hốt nói. Cử động sát rạt kì quặc này, cô thực sự không

quen.

“Nhìn ta!” Cứng rắn ra lệnh, cánh tay càng siết chặt cô vào ngực.

Như thế này thật kì cục quá nha. Anh ta ngồi cạnh mép giường, mà cô thì bị

bắt ngồi giữa hai chân anh ta.

Cái chén không trong tay lăn xuống đất, cô muốn cúi người nhặt, khổ nỗi eo

bị anh ta giữ chặt cứng.

“Chủ thượng!” Diệp Thiện Thiện muốn khóc, cô làm sao giờ?

“Kêu tên ta!” Ánh mắt Thương Khung lóe lên tia sáng lạ lùng.

“Ơ?!!” Diệp Thiện Thiện ngẩn người.

“Kêu!” Giọng điệu vừa ra lệnh vừa có phần gấp gáp, cánh tay càng ôm chặt

hơn.

“Thương… Khung…” Diệp Thiện Thiện bị hắn ôm đến khó chịu. Được rồi!

Kêu một tiếng cũng không mất miếng thịt nào. Chỉ là không biết kêu rồi có

bị ăn đòn không nữa?

Kêu tên húy của chủ thượng, đánh bốn mươi gậy! Trong đầu lại vang lên

giọng nói lạnh như băng của tả hộ pháp, vội vàng chống tay lên hai vai

Thương Khung, người nhích lùi ra sau. Nghĩ đến ăn đòn, cách xa một chút

vẫn tốt hơn.

Thương Khung hoàn toàn không cho cô cơ hội trốn, cánh tay khẽ đè xuống,

cô đã bị bắt ngồi trên đùi phải hắn.

Cảm giác ấm áp dưới thân làm dây thần kinh nào đó của Diệp Thiện Thiện

động đậy… trai đơn gái chiếc… ở chung một phòng… mấy chữ lửa gần rơm

không ngừng chớp nháng trong đầu… hoảng sợ muốn bật dậy.

“Đừng nhúc nhích!” Ánh mắt cảnh cáo. Ép cô nhìn mình, khiến cô không lợi

dụng được sơ hở nào.

Khoảng cách gần như thế, thậm chí ngửi được hơi thở của đối phương, hai

mắt giao nhau. Thiện Thiện nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh ta sự tổn thương

vì cô trốn tránh, đôi mắt sâu thẳm tựa như trẻ nhỏ đang cầu xin. Đáy lòng

Diệp Thiện Thiện đột nhiên dâng lên xúc động khó hiểu, muốn