
h ước hẹn của chúng ta, tôi sẽ rời khỏi đây."
Trái tim của Miểu Miểu thoáng cái chìm hẳn, chìm xuống tận đáy vực nào đó. Trước giờ cô chưa từng cảm thấy một năm lại qua nhanh như vậy, anh sẽ rời khỏi đây?
"Anh đi đâu?" Cô nghe thấy giọng nói của mình có chút nhẹ nhàng lại chua xót.
"Không biết." Anh nhìn bầu trời trắng xám, sắc mặt cũng không có chút máu: "Em từng hỏi mục tiêu trong đời của mình là gì, tôi đã nghĩ rất nhiều ngày, cũng không nghĩ ra. Cho nên tôi muốn đi khắp nơi trên thế giới, để tìm ra nó."
Như vậy sao...
Miểu Miểu trầm mặc một hồi.
Chiều tà tựa máu, yên tĩnh lại dịu dàng. Ngữ khí của Miểu Miểu vô cùng thờ ơ: "Nếu vậy em đi với anh được không? Thứ nhất có thể có người giúp anh; thứ hai là chuyện về mục tiêu trong đời, cũng nên có người cố vấn giúp."
Minh Ngũ không suy nghĩ nhiều, liền gật đầu: "Ừ."
Phản ứng của anh rất bình thản, nhưng câu trả lời của anh lại làm trái tim Miểu Miểu vui đến phát điên! Tốt quá rồi! Cùng nhau phiêu bạt chân trời, mãi không lìa xa!
Anh cau mày: "Tại sao em lại cười đến quỷ dị như thế?"
"Đâu có!" Cô trợn mắt nhìn anh, ném chiếc túi cho anh.
Anh mở ra, là một chiếc áo thun màu lam, hoa văn đơn giản, phía bên vai phải có kí hiệu chống đạn và tia bức xạ.
"Cả ngày toàn mặc áo đen áo xám, chả khác gì một ông già. Em xin anh mặc đồ nào phù hợp với tuổi của mình có được không."
"Phiền phức." Thế nhưng anh vẫn đem chiếc áo đó vào phòng mình.
Từ hôm đó trở đi, tâm trạng của Miểu Miểu lúc nào cũng rất tốt. Lần làm nhiệm vụ giúp bọn hắc đạo trong thành về việc trừng trị những tên phản bội, cô thậm chí còn hăng hái tràn trề mà kí tên "MM" lên cánh tay của tên phản bội. Lúc đó Minh Ngũ cũng có mặt, anh câm nín mà không nói được gì.
Nghĩ đến ba tháng sau, cô và Minh Ngũ sẽ cùng ngồi phi thuyền, du ngoạn khắp trái đất. Vừa nhận nhiệm vụ rồi cùng nhau ngắm phong cảnh, một đôi thần điêu hiệp lữ rất tự tại và thoải mái biết bao?
Thần điêu hiệp lữ...
Cô thậm chí còn bắt đầu thu xếp hành lý của cả hai, mỗi ngày đều làm đến khí thế ngất trời. Đến cả Minh Ngũ có lần còn nhịn không được mà khen cô: "Đưa em theo... quả thật rất tiện."
Thế nhưng sự vui vẻ và chờ đợi đơn giản này, đã hoàn toàn bị đập vỡ vào một tháng sau, tan tác tơi bời.
Miểu Miểu và Minh Ngũ bỗng trở mặt thành thù.
Hôm đó là lần đầu tiên Miểu Miểu tự chấp hành nhiệm vụ. Gần đây khu nghèo khó ở biên giới phía nam, có một con thú rất lợi hại đang ẩn nấp. Quân lính loài người ra lệnh truy nã, Minh Ngũ tiếp nhận rồi để Miểu Miểu một mình đi làm.
Miểu Miểu mặc dù rất hăng hái và tự tin, nhưng cô cũng tự biết lượng sức. Trước đó những con bán thú cô bắt, cấp độ cao nhất đều không quá cấp B, so với cấp S lần này thì thấp hơn hai bật. Cô cũng hơi lo lắng.
Chỉ là cô không biết, trong lòng của một người từng trải qua huấn luyện có quy củ như Minh Ngũ, trận chiến sinh tử này là cửa ải mà mỗi một cao thủ giỏi nhất đều phải trải qua. Hơn 60% lính đánh thuê và sát thủ, đều chết ở ải này.
Cho nên tối nay, cô khó lòng thoát khỏi cái chết.
Sau cuộc rượt đuổi tập kích trong con hẻm hết ba giờ liền, thắng thua giữa cô và con bán thú hung tợn đó đã được định đoạt.
Trên người bán thú có năm khẩu súng đã không thể nã đạn được; còn cô mặc dù có trang bị bảo vệ cao cấp, chỉ bị thương nhẹ, nhưng cả người đã bị tên bán thú dẫm dưới chân.
Vũ khí duy nhất nằm trên tay con thú. Nó cầm súng, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của cô.
Đầu óc cô trống rỗng, cô không ngờ bản thân sắp chết! Bởi vì đây là nhiệm vụ Minh Ngũ sắp xếp cho cô, làm sao anh nỡ để cô chết đi?
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, đầu óc của cô cũng trở nên hỗn độn.
Cô sắp chết rồi. Cuộc sống của thế kỷ 21, và cả cuộc sống sặc mùi máu tanh hơn nửa năm qua ở đây xẹt ngang qua trong đầu, sau đó lại là một mảng trắng xóa. Vào thời khắc con thú bóp cò súng, trong đầu cô lập tức vẽ lên một hình ảnh, lại là chàng thiếu niên gầy gò mặc áo đen, cả người toàn máu, hai mắt nhắm chặt mà ôm lấy cô, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo nhà anh, từ đó, kéo cô vào cuộc sống của anh.
Nước mắt của Miểu Miểu giàn giụa khắp mặt.
Cô sợ chết, nhưng thì ra... Cô càng không nỡ rời xa anh!
Tên nhóc cô tịch lại lạnh nhạt đó, nếu như cô chết, anh sẽ tìm mục tiêu trong đời của mình như thế nào, còn có người nào chăm sóc anh không?
"Đùng..." một tiếng. Gương mặt của tên bán thú xẹt qua biểu cảm không thể tin được, không có đạn! Không ngờ lại không có đạn!
Biến cố này khiến cho Miểu Miểu vốn đang chờ chết bỗng hồi sinh lại! Cô không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên bật dậy, đấm một đấm làm con thú kia ngã xuống đất!
Rạng sáng, Miểu Miểu đem đầu thú giao cho quân đội, cô bỗng thông suốt nhiều điều. Cô nghĩ bản thân có lẽ phù hợp làm việc này. Vả lại sau khi trải qua khoảnh khắc sinh tử, cô cảm thấy mình sẽ không còn sợ hãi bất kỳ đối thủ nào mạnh hơn nhiều nữa. Bởi vì cô không còn sợ chết.
Khoảnh khắc cô mở cửa nhà, tâm tình có chút phức tạp. Minh Ngũ sắp xếp làm cô rơi vào nguy hiểm, nhưng đó là sắp xếp của anh, cũng làm cho cô hoàn toàn lột xác.
Không đúng, những điều này đều không quan trọ