
minh, những nhiệm vụ "Y dạng họa hồ lô*" này, cô vẫn có thể hoàn thành được. Khi bọn họ cùng dùng phương thức giống như vậy để giết con thứ hai, trong lòng Miểu Miểu không cảm thấy vui như mỗi lần chơi game đánh thắng boss, ngược lại có một cảm giác bất an không nói nên lời.
*Y dạng họa hồ lô: Học theo cách vẽ hồ lô của người khác rồi vẽ lại giống như vậy. Ý chỉ mô phỏng toàn phần, không có sáng tạo mới mẻ.
Đêm đó, cô không ngủ được.
Cô trằn trọc nằm trên giường, trong bóng đêm tựa hồ như có những đôi mắt ưu thương tuyệt vọng của đám bán thú trước khi chết vây hãm bốn phía xung quanh. Cô cảm thấy bản thân thở không ra hơi, đành mặt dày mày dạn ôm lấy gối, xông thẳng vào phòng của Minh Ngũ.
Đã ba giờ sáng, Minh Ngũ mặc áo ngủ màu đen, ngồi dựa vào đầu giường, đôi mắt sáng rực như chẳng hề buồn ngủ. Trong lòng Miểu Miểu rất không được tự nhiên, ngữ khí mạnh mẽ: "Này! Lần đầu tiên anh giết bán thú, cảm thấy như thế nào?"
Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Không có cảm giác." Dừng một lát rồi nói thêm: "Người đầu tiên tôi giết là hai tên trọng phạm vượt ngục."
Miểu Miểu cảm thấy bản thân nhất thời hóa đá. Minh Ngũ nhất định đang lấp liếm sự thật, lần đầu tiên giết người sao lại không có cảm giác? Sát thủ cô độc như anh vốn không muốn để người khác nhìn thấy được quãng thời gian bản thân từng yếu đuối ư?
Cô cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình: "Tối nay em có thể ngủ cùng phòng với anh không?" Cô thật sự không muốn ở một mình.
Anh nhìn cô, gật đầu, đứng dậy rồi bước xuống giường.
"Không cần đâu... Em ngủ dưới đất được rồi." Cô nói gấp. Anh không trả lời, ngồi xuống một cái ghế dài trong phòng, vẻ mặt hờ hững: "Tôi không cần giường."
Miểu Miểu bò lên giường, nhìn đôi mắt nhắm chặt của anh cùng sống lưng thẳng tắp, tóc đen áo đen càng làm tôn lên dung mạo băng giá, tựa như trong suốt lại thanh khiết, điềm tĩnh tuấn mỹ đến nỗi không thể hình dung được.
Anh đối với cô có thể xem là dịu dàng không? Dù gì anh cũng là một người lạnh lùng đến vậy, lại có thể cười với cô, dạy võ cho cô; còn nhường giường cho cô, để bản thân ngồi đó suốt đêm.
Miểu Miểu bỗng cảm thấy yên lòng, giết người vốn là để sinh tồn, anh dạy cô giết người thì cô mới có thể tồn tại được.
Vài ngày sau, Miểu Miểu tìm lại được sự cân bằng.
Nếu đã muốn giết người, thì giết bọn người xấu là được rồi. Có rất nhiều nhiệm vụ để lựa chọn, chỉ cần độ khó phù hợp, Minh Ngũ căn bản không quan tâm người cô giết là ai.
Một tháng sau, Miểu Miểu giết chết một người, đó là trọng phạm gây nguy hại đến trẻ em. Mặc dù sau đó cô nôn mửa, gặp ác mộng hơn mười ngày, nhưng khi Hiệp hội bảo vệ trẻ em gửi cờ thưởng đến, cô lập tức bình thường trở lại; ba tháng sau, cô đã bắt đầu dùng thân phận đơn độc để nhận nhiệm vụ, cũng có chút tiếng tăm nho nhỏ, hắc bạch lưỡng đạo đều biết được trong thành đã có thêm một nữ sát thủ xinh đẹp.
Đồng thời, Miểu Miểu cũng đã tìm được sự cân bằng trong công việc và cuộc sống. Cô sẽ dùng tiền thưởng nhận được sau khi làm nhiệm vụ để mua nữ hầu thịnh hành nhất lúc đó; cô cũng bắt đầu xưng anh xưng em với đám người máy bảo an ở các tòa nhà lớn; khi không nhận nhiệm vụ, cô cũng sẽ giống như bao cô gái khác, trải qua từng ngày thật thoải mái.
Buổi chiều hôm nay, cô về nhà sau một ngày dạo phố, tay cầm một túi lớn chiến lợi phẩm.
Vừa bước ra khỏi thang máy, cô liền nhìn thấy ba người mặc áo đen với sắc mặt không tốt lắm, bước ra từ cửa nhà. Người đàn ông trung niên đi đầu, vóc dáng cao ngất, mặt mũi cân đối, đeo kính râm đen. Phía sau hắn ta là hai người máy cả người nạm kim loại.
Nhìn thấy Miểu Miểu, hắn đột nhiên bật cười nguy hiểm.
"Anh cười cái gì?" Miểu Miểu bực dọc.
Hắn không trả lời, đi thẳng đến thang máy, sau đó mới nhàn nhạt nói: "Người phụ nữ của Minh Ngũ? Thật nực cười."
Miểu Miểu bất chợt đỏ cả mặt, không dám phản bác.
Thang máy đi với tốc độ nhanh như sấm chớp. Giọng của người đàn ông từ xa vọng lại: "Chuyển lời với Minh Ngũ, cậu ta sẽ hối hận."
Miểu Miểu đầy bụng nghi ngờ mà trở về nhà, nhìn thấy Minh Ngũ một mình ngồi trên sân thượng, thân hình cao lớn gầy gò ngồi trên chiếc ghế mây, có vài phần cô tịch.
"Họ là ai? Đáng ghét quá." Miểu Miểu đem những đồ vật khác vứt xuống đất, chỉ cầm một cái túi, rồi đi về phía Minh Ngũ.
"Không quen. Muốn nhờ tôi làm nhiệm vụ, tôi từ chối rồi." Minh Ngũ quay đầu nhìn cô, ánh mắt ngưng lại.
"Nhiệm vụ gì vậy?"
"Giết Phùng Chiêu."
"Hả?!"
Phùng Chiêu, anh hùng của loài người. Năm năm trước, là anh ta dẫn đầu đội quân Phùng gia, dùng cái giá tưởng chừng như tử trận toàn bộ, đuổi sạch quân đoàn bán thú lén tấn công vào thành phố. Bây giờ, anh đảm nhiệm chức tư lệnh của đội cận vệ, rất có tiếng tăm trong thành. Nghe nói con người anh ta ngay thẳng hiền lành, sức chiến đấu đứng hàng đầu toàn thành.
"May mà anh không nhận. Giết chết anh ta thì anh sẽ trở thành kẻ thù của loài người!" Miểu Miểu yên tâm, xem ra Minh Ngũ rất chính trực.
"Là do tôi không có hứng thú." Anh nói.
"..."
Anh đột nhiên lại nói: "Còn ba tháng nữa."
"Hả?"
"Ước hẹn một năm." Anh nói: "Sau khi hoàn thàn